Tác giả: Phạm Mạnh Cương
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Nơi khoảng trời trong vắt của riêng em. Anh mãi mãi cũng chỉ là kẻ lạ. Giữa tháng ngày trôi qua như vội vã. Em vô tư nuôi nấng một thiên đường. Anh còn đây sâu lắng một nỗi buồn. Và giấc mơ biết đâu nào hư thực. Những.
Tác giả: Lê Thương
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Ca sĩ khác: Hương Lan; Hoàng Oanh (trước 75); Thái Thanh (trước 75); Ánh Tuyết
Đàn ngân tủi lòng. Nảy cung đợi mong. Reo ai oán trong khuê phòng. Tình tang tang tính, tình tang tang tính tính tình. Lạnh lùng cơn gió ngoài đông. Ngồi se chỉ hồng. Hỏi ai hiểu không. Tiếng oanh muốn nhắn lời. Thay.
Tác giả: Đồng Dương Triều
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Ca sĩ khác: Trần Cao
Về đây để thấy lại dáng xưa. Dáng người con gái thuở xa mờ. Dáng ai diễm lệ sau tà yếm. Váy dài buông lụa bước em đi. Về đây để thấy lại dáng xưa. Tôi đan bằng nốt nhạc mơ hồ. Dệt thành vuông lụa màu thương nhớ. Cho.
Tác giả: Nhạc Hoàng Cầm, thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Ngày nào dừng chân Nữu Ước. Đêm xuống sương rơi lạnh buốt. Lưu luyến hơi thở thịt da. Nhớ sao nhớ em chi lạ... Đường nào ngày xưa tôi qua. Cây cối xanh tươi nở hoa. Em đón tôi với nụ hôn. Có em đâu còn gì hơn. Điều gì.
Tác giả: Nhạc Hoàng Cầm, thơ Hoàng Ngọc Ẩn
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Nhiều đêm thiếu anh căn phòng hoang vắng lạnh. Chờ anh mới hiểu được lòng em còn yêu anh. Người bỏ ta đi xa thật rồi. Người có hay nơi phương trời này. Một trái tim đã vỡ tan từng mảnh côi. Thời gian với nhau chia ngọt sẻ.
Tác giả: Nguyễn Thanh Cảnh
Ca sĩ: Quỳnh Lan
ĐỜI CẦM CA. Sáng tác : Nguyễn Thanh Cảnh. Ca sĩ : Quỳnh Lan. Cô đơn lối đi mòn với ta vầng trăng khuyết lẻ loi. Quanh co ngõ không tên hắt hiu vài ánh đèn. Đường dài chìm sâu. Đêm thâu nàng ca sĩ ra về đếm tiếng thời.
Tác giả: LM. Cao Thăng
Ca sĩ: Quỳnh Lan
1. Mẹ là giọt nước nhỏ xuống đất cằn khô cho một hạt mầm vươn lên. Cho một nụ hồng yêu thương trổ sinh. Mẹ là tia nắng chở tình trên sông đầy trăng. Theo dòng đưa con xa bến mênh mông cuộc đời. Mẹ là ngôi sao hôm.
Tác giả: Phạm Anh Dũng
Ca sĩ: Quỳnh Lan
Tôi xa người nắng buồn trên vai. Môi tôi còn mùi thuốc thơm mời. Người xa tôi một dòng sông trắng. Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi? Tôi xa người hàng cây bâng khuâng. Nước dâng lên chiều xuống muôn trùng. Người xa tôi.