Tác giả: Mai Thanh Sơn (Nick)
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Hồng Nhung
Một trời thương nhớ....vơi đầy. Có người đi mãi...đi tìm...hình dáng ai. Có người đi mãi hạnh phúc như xa dần. Mệt nhoài từng bước chân...hi vọng theo tháng năm. Giọt sương khuya lạnh buốt đôi vai gầy. Dường như...ta.
Tác giả: Hoàng Anh
Ca sỹ thể hiện: Hàn Thái Tú
Lang thang trên con đường khuya giá lạnh. Người tình giờ sao đi mãi không quay về. Một mình lòng anh tan vỡ. Từng đêm băng giá anh nhớ về em. Em ơi cho dù tình ta đã xa. Hãy nhớ từng phút mình bên nhau ban đầu. Rồi từng.
Tác giả: Lê Quang
Ðường về thênh thang xa vời phủ đầy nước mắt một người. Từng hàng cây khô bơ vơ chiếc lá nào ai biết những nỗi đau tràn tim này. Nhìn về xa xôi chân trời phủ đầy bóng dáng một người. Một mình đôi tay chơi vơi giữ lấy kỷ.
Tác giả: Trần Minh Phi
Ca sỹ thể hiện: Đan Trường
Những đêm buồn ra phố thật khuya, bước trên hè phố vắng âm thầm, bạn bên tôi lặng lẽ. Những câu chuyện vu vơ, lúc vui lúc buồn. Những đêm dài thao thức chuyện xưa, nhớ bao người thân đã xa rồi bạn chia tay từ lúc ta.
Tác giả: Nguyễn Thanh Cảnh
Ca sỹ thể hiện: Xuân Phú
HƯƠNG THU. Sáng tác : Nguyễn Thanh Cảnh. Ca sĩ : Xuân Phú. Lá xanh tàn heo may chớm sang. Màu thắm trong thu úa vàng. Xót xa tình xanh sớm phai tàn. Dòng đời hằn dấu ly tan. Vào thu hương yêu ngập dâng khắp lối. Dáng em.
Tác giả: Tuấn Khanh & Nhị Hoàng
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết; Việt Quang
Bầy chim đang đến ở nơi vườn đêm. Mùa đông rũ áo đã đi chiều qua. Hàng cây trông ngóng, sớm mai rất lạ. Ngày xuân đang ở, ở xa rất xa. Nằm nghe ta thấy tiếng chân người qua. Ngày quen trưa, vắng lá rơi xào xạc. Mà sao.
Tác giả: Minh Vy
Ca sỹ thể hiện: Huỳnh Thanh Vinh
Chuyện đời tôi lặng lẽ học đòi yêu vần thơ. Liêu xiêu mái tranh cùng khúc nhạc cung đàn. Em ở bên kia sông thường nghe tiếng đàn tôi giọng ca thiết tha. Nàng cùng yêu màu tím, chiều chiều sang nhà tôi. Mang tên sắc hoa.
Tác giả: Vũ Thái Hoà
Ca sỹ thể hiện: Thanh Lan (trước 75)
PK 1. Mây hững hờ, trôi trên làn tóc. Gió trăng nào dệt lên ứơc mơ. Ngừơi mình yêu, nay không còn tới. Để vỗ về mình lúc đợi mong. PK 2. Môi mắt nào đong đưa hờ hững. Nhớ thương nhiều, càng thêm đớn đau, lời tình.