Tác giả: Tuấn Khanh
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan
Gặp người giữa vườn đời. Mừng khôn nói lên lời. Biệt nhau đã bao mùa phượng rơi . Từng giây phút xa vời. Tìm nhau cuối chân trời. Cho dù sương nắng phai vai áo . Đường đời bước miệt mài. Ngại chi lúc quay về. Dù.
Tác giả: Nguyễn Duy Hùng
Ca sỹ thể hiện: GoBi Vũ; Đan Trường; Ngọc Anh
Thư pháp ngàn năm núi cao sông dài phác hoạ hình nước non. Thư pháp từ tâm nét cong nét thẳng phác hoạ người dưng, người dưng. Thư pháp ngả nghiêng ngả nghiêng bầu rượu tình người nặng tình quê. Thư pháp vờn bay lắng nghe.
Tác giả: Quang Dũng
Ba Vì mờ cao. Làn sương chiều xa buông gió về. Hương núi thơm dâng hồn về đâu. Rừng thông lên màu tím. Ðồi lau úa trong hơi mờ ướt. Nước róc rách đâu đây. Gót chân đi lang thang lối về miền mây. Ba Vì ơi! Thu mùa.
Tác giả: Nhạc Ngoại (Indonexia)
Ca sỹ thể hiện: Thanh Hà & Thanh Hằng; Bé Xuân Mai
Qua bao đèo núi cao, vượt đường xa tìm lại dòng sông vắng. Em tìm về chốn xưa thời thơ ấu ngọt ngào hương cây trái. Nghe trong ngàn lá hoa lời mẹ ru với tiếng ru ngày nào. À ơi, tiếng hát trên dòng sông. Bâng khuâng.
Tác giả: A Tuân
Ca sỹ thể hiện: A Tuân
Con cò lặn lội bờ sông. Cò ơi sao lại quên công mẹ già. Hỏi rằng ai đẻ cò ra. Mà sao cò bỏ mẹ già ko nuôi ? Nhớ ngày đi ngược về xuôi. Mẹ đi xúc tép mẹ nuôi được cò. Những ngày mưa lũ gió to. Công mẹ xúc tép nuôi cò cò.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Lấy chồng vừa mới hai năm. Mà nay ngăn cách, xa xăm đợi chờ. Tôi buồn, tôi khóc ngẩn ngơ. Bên bờ sông vắng thẫn thờ ngóng trông. Trông trời, trông đất, trông sông. Trông con nước chảy sao lòng đớn đau. Chồng tôi ở.
Tác giả: Chưa Biêt
Xưa mây vẫn hay thường lang thang. Ngao du khắp nơi chẳng mỏi mệt. Đến lúc có cơn gió thật lạ. Thổi mây chạy về bên đồi kia. Nơi mây đến đây thật nên thơ. Chung quanh núi cao gần bên mây. Núi cứ đứng yên đến hiền hòa.
Tác giả: Nhật Vũ
Có một chiều chợt thấy tóc em bay. Ôi bát ngát khung trời em 17. Đôi bờ xõa ngạt ngào dòng suối chảy. Thơm nồng nàng trong cánh gió lung lay. Rồi đường về hoa nắng ướp trên vai. Chiều lá rụng bâng quơ cài lên tóc.
Tác giả: Ngọc Sơn (trẻ)
Người là vầng Thái Dương. Không như mẹ hiền trăng rằm dịu mát. Người là ngọn núi cao. Ðứng che bão bùng cho rừng mãi xanh. Tình người thật lớn lao. Lấy chi đo lường lòng Cha kính yêu. Mặt Người giá băng, dấu trong.