Tác giả: Khắc Yên
Ca sỹ thể hiện: Hương Mơ
Về Huế đi em về với sông Hương núi Ngự. Về Huế đi em đây bến đợi bến chờ. Về Huế đi em ơ...... hơ...... hờ...... Nghe câu hò điệu lý mười thương nhớ nhớ thương. Thương thương ai lỡ bước qua cầu. Thương ai lơ lỡ lỡ bước.
Tác giả: Tuấn Hải
Người về xứ Huế cho nhắn đôi lời. Gửi niềm thương đau nhất của lòng tôi. Hương Giang lạnh vắng tiêu điều. Vỹ Dạ đâu còn mùa trăng. Ôi xót thương bến Ngự đìu hiu. Trường Tiền, cầu xưa nay gãy nhịp rồi. Giờ tìm nơi mô.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Ý Lan & Hoạ Mi
Mùa thu đến bao giờ. Lòng chợt thấy bơ vơ. Nghe tâm tư chạnh nhớ. Quê hương tôi ngoài nớ. Con sông hương tình tứ. Bên tiếng thông Ngự Bình. Gửi vài chữ tâm tình. Về xứ Huế xa xôi. Thương Kim Luông.
Tác giả: Nguyễn Viết Chiến
Bao giờ em về ngang Huế cũ. Cho anh gửi nhạn chốn kinh kỳ. Mưa mùa ni,mưa rơi vô vị. Vì em đã có người tình mộng ý. Đời trong một kiếp người như thế. Không hẳn duyên phận sẽ bước song song. Nếu một lúc nào đó em còn thương.
Tác giả: Trương Quang Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Quang Linh; Vân Khánh; Quang Linh
Em về phố nhỏ một chiều mùa xuân. Có nắng hoe vàng tà áo bâng khuâng. Có gió hây hây tóc mây nhẹ vương. Con đường kỷ niệm áo trắng tan trường. Em về phố nhỏ dịu dàng chiều xuân. Có sắc hoa vàng ngọt ngào thơm hương.
Tác giả: Hữu Xuân
Ca sỹ thể hiện: Quang Linh
Ðừng gởi lời buồn từ Huế làm xót lòng người tha hương. Ðêm tối nhìn sao bốn phía, bà con lưu lạc mấy phương. Ðất thơ bao mùa mưa lụt. Ai đang bì bõm bên đường những đêm bão trời khắc nghiệt. Gió thu lại về sông Hương.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hương Mơ
Bởi uống nước dòng sông mang tên Hương. Nên hơi thở em man mát hương trầm. Môi thanh tân em dịu dàng thưa dạ. Dẫu nghe quen anh vẫn cứ mơ thầm. Mây ngàn phương về dạo cố đô. Ngắm áo em bay mây cũng thẫn thờ. Nên chiều về.
Tác giả: Huỳnh Anh Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Lâm Nhật Tiến & Nguyễn Hồng Nhung
Vậy thôi cho anh nhớ em thêm một chút thôi. Vậy thôi kẻo người đi vướng bận lòng lòng cố nhân. Thương em như lá treo đầu cành. Phong sương rũ áo tình mong manh. Lỡ thương rồi, người quay đi vỡ tan rồi. Vậy thôi ngàn đắng.