Tác giả: Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Trông vó ngựa đường xa ruổi rong. Ngoài gió sương trập trùng. Lên yên thân thiếp xông pha đâu nài quan san. Mong mỏi sao cho gặp mặt chàng. Nghe tiếng nhạc chìm trong gió sương. Người mải mê trên đường. Phu lang ôi hỡi.
Tác giả: Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Thiếp tâm chính tợ trường giang thủy. Nhật dạ tùy lang đáo Phúc Châu. Rồi đây cách mấy nhịp cầu chàng. Tương giang vĩ thiếp đầu sông Tương. Địch lăng ôi đâu lẽ chàng đành tâm phản bội. Cố quốc để cho Thoại Bà vò võ chốn.
Tác giả: Viễn Châu (tân cổ)
Ca sỹ thể hiện: Phượng Mai; Chưa Biết; Thanh Thanh Hoa; Hương Lan
Nói lối:. Ai nức nở với giọng đàn Tư Mã. Nhạc sầu vương theo chiếc lá lạnh lùng rơi. Đàn làm chi buồn lắm Thoại Khanh ơi! Tay ray rứt bồi hồi sa ngấn lệ. VỌNG CỔ:. Câu 1:. Cầm chiếc đàn lên nghiêng vai cõng mẹ tìm người.
Tác giả: Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan; Chưa Biết; Thanh Thanh Hoa
Ai nức nở với giọng đàn Tư Mã. Nhạc sầu vương theo xác lá lạnh lùng rơi. Đàn làm chi buồn lắm Thoại Khanh ơi. Ta ray rứt bồi hồi sa ngấn lệ. Cầm chiếc đàn lên nghiêng vai cõng mẹ. Tìm người thương khắp cả bốn phương.
Tác giả: Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết; Chưa Biết
Ai nghe được tiếng đàn ngoài biên ải. Điệu u hoài khắc khoải lúc tàn canh. Có phải chăng tiếng đàn ấy của Thoại Khanh. Vai cõng mẹ tìm chồng nơi Tề quốc. Mẹ ôi giữ vẹn làm dâu con. Đâu quản chi cuộc đời đói lạnh. Dặm.
Tác giả: Thanh Sơn & Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan & Vũ Linh; Hương Lan & Châu Thanh
Người đi chốn xa thương về Cố Đô. Thương tà áo trắng thương mấy câu hò. Và giọng cười, vành nón kim luông. Ôi nắng chiều vỹ dạ thoáng buồn. Ngự Bình chơ vơ nhìn sông Hương. Nhìn lăng tẳm, ôn thế hệ đã qua. Oai hùng di.
Tác giả: Xuân Hồng & Viễn Châu
Vọng cổ. Bóng ai thấp thoáng dười trăng có phải anh giải phóng quân về thăm xóm nhỏ,để nhớ lại ngày nào sóc Bom Bo còn mịt mờ trong khói lửa người Bom Bo sống giữa căm ……hờn. 1/ Các anh đã dựng lại những túp lều tranh đổ.
Tác giả: Viễn Châu
Ca sỹ thể hiện: Thanh Thúy
Có phải em là gái liễu trai. Mà sao tiếng hát buồn ngân dài. Chim chiều ngơ ngẩn ngừng đôi cánh. Vũ trụ chợt đỉnh ngôi. Ngỡ ngàng hoài tiếng ai. Biết được em rồi khó nổi nguôi. Hồn sa đáy mắt huyền mất rồi. Tôi,