Tác giả: Nhạc Nguyễn Thanh Cảnh, thơ Thích Nhất Hạnh
Ca sỹ thể hiện: Xuân Phú; Diệu Hiền
Cài một hoa trắng thương tiếc Mẹ cõi vĩnh hằng. Còn Mẹ hôm nay bông hồng này cài áo em. Em ca hát đi Em sung sướng đi trong tình thương của Mẹ. Trong diễm phúc còn Mẹ kính yêu. Mẹ yêu như xôi nếp một Ngọt ngào như đường.
Tác giả: LMST/ Trần Minh Hiền
MỪNG CON LÊN SÁU TUỔI. ( Viết cho Trần Minh Toàn, con trai tròn 6 tuổi ngày 26 tháng 8 năm 2015). Con đã lên sáu tuổi. Đã đi vào lớp một. Đường đời dài rong ruổi. Cha mẹ hoài ngóng trông. Thương yêu con vô cùng. Mong con.
Tác giả: Chưa Biết
Sau lưng là ánh mắt ai. Sau lưng là tiếng nhỏ to. Ngày dài trôi qua mệt nhoài. Vì những soi mói xung quanh. Ai cho tôi cuộc sống vui. Ai cho tôi là chính mình. Được bay tự do lên bầu trời cao. Nhắm, nhắm mắt quên đi.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Chiều nghiêng ngã bóng hiên nhà. Đàn chim ríu rít vụt xa bay ngàn. Giật mình hạ đã sang trang. Hàng cây phượng vũ ngập tràn cánh hoa. Nắng trong veo, thấu lụa là. Đong đưa tà áo lòng ta thẹn thùng. Dù cho một thoáng mông.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Mưa tí tách đêm nằm thao thức. Tiếng mưa rơi lúc tức lúc trầm. Trời mưa trút nước ầm ầm. Nhìn qua song cửa thanh âm vọng về. Đời sương gió lê thê tất bật. Thương kiếp người gió giật dầm sương. Mưa rơi hiu hắt đêm.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Này mưa ơi! Từ phương trời xa thẳm. Biết mưa buồn đang lạnh lắm hồn em. Nhìn mưa rơi tí tách giọt bên thềm. Buồn lắng đọng đan xen vào giọt nhớ. Mưa tí tách luồng vào từng hơi thở. Để đêm ngày trăn trở những ước mơ. Nhạt.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Ước muốn cho mình được giỏi thơ. Hằng đêm mạng ảo lướt trang chờ. Tay cầm bảng luật tra dòng viết. Mắt liếc âm từ mải chữ ơ. Miết nghĩ câu thơ giờ vẫn cụt. Lo tìm ý tưởng ý còn ngơ. Ngày qua tháng lại thơ vẫn dở. Lực bất.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Nhiều nhạc sĩ khơi nguồn viết nhạc. Lắm thi nhân sáng tác về thơ. Nhìn trời ngó đất lơ mơ. Tay cầm bút mực ngồi quơ mấy hàng. Tia nắng nhạt chan qua kẻ lá. Hoàng hôn về tím cả trời thơ. Thơ buồn hư cấu mộng mơ. Tôi buồn.
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Chiếc áo phong sương chuyển sắc vàng. Vắng người trong mộng chợt hoang mang. Căn phòng lạnh lẽo càng hiu quạnh. Gối chiếc đìu hiu lại ngỡ ngàng. Cứ nghĩ rằng em ôm giấc điệp. Ngờ đâu bóng tối mị nhân gian. Mong sao thức tĩnh.