Tác giả: Chưa Biết
Phố về đêm sương trời thắm lên tóc em. Có điều chi còn lạnh hơn, khiến lệ vừa rơi nơi khóe mắt. Tiếng cười nói con đường vẫn chưa thưa người. Nỗi buồn em còn ngổn ngang trong lòng. Khi anh đi trong em còn ngỡ như cơn.