Năm ấy Xuân tươi mùa hoa bướm nắng đẹp gió hiền hòa
Một chàng thư sinh mãi tìm nguồn thơ đi giữa một rừng hoa
Tình Xuân thắm nồng ngàn hoa ánh hồng
Vườn đào rực rỡ đón Xuân sang
chợt nhìn gặp một ánh mắt giai nhân
như tiên giáng trần hiện ra giữa nắng vàng
E ấp bên hoa, người thôn nữ má hồng như màu đào
từ ngoài còn e mà lòng đã như ghi nhớ ngày gặp nhau
Nhẹ quay gót hài còn lưu luyến nhiều
để sầu để nhớ đến mai sau
để lòng người gặp gỡ đã in sâu
Bâng khuâng ngỡ ngàng Đào Nguyên riêng bóng chàng
Xuân qua rồi tới nơi vườn cũ hoa tàn rồi lại nở
Tìm về thôn xưa hoa còn đó, nhưng người nào thấy đâu?
Người đẹp vườn đào gieo bao sầu nhớ
Giờ này nơi nao giai nhân mùa cũ
Đâu dáng xiêm thẹn thùng nơi Đào Nguyên mân mê tà áo
Bên nét rêu phong, chàng thi sĩ tấc dạ luôn ngậm ngùi
Đề một bài thơ mà lòng ngẩn ngơ thương nhớ người mộng mơ
Đào hoa ánh hồng còn đang hé nở
mà lòng thầm nhớ bóng Xuân qua
Mùa đào nào rạng rỡ với muôn hoa
vi vu gió về gợi bao nhiêu não nề ~