Nhớ thuở nào Con còn nhỏ dại,
Mẹ thường dạy Con hát khúc dân ca.
Nhớ thuở nào Con từng vấp ngã,
Mẹ hằng cho Con những âu yếm dịu dàng.
Mẹ ơi! Khúc dâng ca ngày xưa đó,
Đã theo Con đi khắp nẻo đường đời.
Những dịu dàng Mẹ cho Con thuở nhỏ,
Nay Con dành tất cả cho bé thơ.
Những khi một mình… nhớ về mẹ kính yêu,
Muốn thưa với Mẹ cả nỗi niềm riêng.
Muốn dâng lên Mẹ những ngọt ngào:
ĐỜI CHO CON.
Nhưng Mẹ ơi! Mẹ đâu còn nữa!
Mẹ đã xa rồi… Con chẳng được gần bên.
Nhớ thương! Con dâng mẹ: Khúc hát thuở còn thơ.
Nhớ thương! Con dâng mẹ: “Câu hát Mẹ ru Con”.
À ơi! Ơi à! À ơi! Ơi à!