Tác giả: Huy Du
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết; Nhạc Không Lời; Hoài Nam
1. Anh vẫn hành quân. Trên đường ra chiến dịch. Mé đồi quê anh bước. Trăng non ló đỉnh rừng. Anh vẫn hành quân. Lưng đèo qua bãi suối. Súng ngang đầu anh gối. Anh qua khắp chiến trường. Trời Điện Biên mây trắng. Gió.
Tác giả: Xuân Hồng
Ca sỹ thể hiện: Thùy Dương & Nhất Sinh; Quốc Đại; Mai Tuấn
Quê hương ơi đẹp lắm những cây dừa. Trái xanh ngoài xanh trong trắng. Bốn mùa nước ngọt lại trong như tấm lòng người dân Việt Nam thủy chung. Quê dừa, từ nơi đồng xanh bát ngát, phù sa đất cát nước bạc Cửu Long. Nghiêng mình.
Tác giả: Trần An
Ca sỹ thể hiện: Trần An
Cho tôi yêu xuân về ngàn hoa thắm tươi. Từng cơn gió qua đi đượm hương trái ngọt. Để người người mừng vui xuân thanh bình. Lòng rộn ràng tình yêu say đẵm say. Cho tôi yêu nắng vàng mùa hạ mới sang. Mùa phượng vỹ nở hoa mùa.
Tác giả: Phan Huỳnh Điểu
Ca sỹ thể hiện: Lam Trường; Hoài Nam; Chưa Biết
Khi chia tay anh dạo trên bến cảng. Biển một bên và em một bên. Biển ồn ào em lại dịu êm. Anh như con tàu lắng sóng từ hai phía. Biển một bên và em một bên. Cho dẫu mai đây xa ánh đèn thành phố. Anh đến buông neo nơi.
Tác giả: Phạm Minh Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Huỳnh Lợi
Anh đã đi qua suốt chặn đường dài. Bao năm bôn ba màu tóc đã phai. Và người chiến sĩ, đêm ngày không nghĩ. Thương anh gạo hẩm cầm hơi. Uống đồng nước nổi đầu mù. Chân đất song pha, áo sờn. Nắng gọi mưa xa. Anh đi tìm mùa.
Tác giả: Mai Thanh
Ca sỹ thể hiện: The Bells; The Bells
Hey you, would you like to travel? Of couse, so where will we go? We will come to Vietnam that's. My beauty country Let's go!. Bạn đã lần nào đến Việt Nam chúng tôi chưa. Đất nước lâu đời lịch sử từ ngàn xưa. Miền.
Tác giả: Đỗ Nhuận
Ca sỹ thể hiện: Vân Khánh & Quốc Đại; Anh Thơ & Trọng Tấn
Em hỏi anh có con đường nào là đường đẹp nhất đó. Anh nói rằng chỉ có con đường thống nhất hôm nay. Đường Trường Sơn bát ngát rừng cây. Hai đường quốc lộ cũng dải theo đất nước. Dù đường sông ,trên không hay là đường.
Tác giả: Xuân Hồng
Ca sỹ thể hiện: Chưa Biết
Phường Bàn Cờ. Bàn Cờ đã có tự bao giờ. Tôi hỏi người mẹ già mái tóc đã bạc phơ. Mẹ nhìn ra xa xăm để cố nhớ lại. Nhìn tôi giây lâu mẹ mới nói. Nhắc chuyện bây giờ mà ngỡ như trong mơ. Mẹ trả lời. Bàn Cờ đã có tự.