Tác giả: Nguyễn Thường Duy
Chiều đong đưa rụng rớt kinh buồn. Bóng ngã vai em, nhớ trong mắt em. Lá thu rơi lạnh lẽo, như sương trong mơ hồ. Rừng Thu thôi im tiếng, chìm trong nỗi buồn mơ. Sao em không nói, nói rằng trả tôi giọt nắng. Để cuốn mây.