Thái Hậu Dương Vân Nga (2)

Xin thành thật khen nàng cũng khá tài đó, nhưng thôi, nàng đã quyết lòng không cho tôi gặp thái hậu thì, bây giờ tôi xin nàng hãy chuyển lời của Thập Đạo tướng quân lại cho thái hậu rằng ngoài biên thuỳ đang vô cùng rối rắm, nhưng người quyết giữ yên cõi bờ. Nơi triều nội, xin thái hậu hãy đề phòng âm mưu của bọn sứ thần nhà Tống. Xin tạm biệt,
Chàng là người của quan Thập Đạo Lê Hoàn à?!
Thật đáng tiếc...
(Sứ thần cùng hai tướng hộ vệ ra trước, Nguyễn Bặc và hai tên tâm phúc ra sau)
Thưa đại quan, qua nhiều lần bàn luận xem chừng như đại quan còn có vẻ ưu tư?
Lời đã tốn hao nhiều, ý cũng bộc ra sáng tỏ. Những điều tôi mong muốn gần như hoàn toàn đổ vỡ. Ta không ngờ một người đàn bà của một nước bé nhỏ phương Nam lại uổng công mưu Gia Cát của ta và ba tấc lưỡi Tô Tần.
Ha ha Ha.
Nhưng không, một khi ta muốn là ta phải làm cho bằng được! Lời lẽ của ta đã từng làm kinh hoàng bao nước! Nước lớn, nước nhỏ, nam, bắc, đông, tây. Mà chỉ (trừ) tiểu quốc bé nhỏ này thôi!
Thưa đại quan, nếu có gì chưa ổn thì chúng ta nên bàn lại.
Ta chỉ e ngại cho binh Tống tràn sang biên giới đó là một điều thất lợi cho cả đôi bên. Vì lẽ đó cho nên ta chưa vội đó thôi.
Ha ha ha! Quốc Công, ta nhìn thấy Quốc Công xứng đáng lắm đó.
Tôi à? Xứng đáng gì?
Ta cũng lấy làm tiếc thương cho Quốc Công lắm. Ta đây muốn nhìn Nguyễn Bặc Quốc Công sẽ trở thành anh hùng một cõi có sá chi triều đình này mà phải vào luồn ra cúi?
Ngài nói tôi nghe sao như chuyện đời điên đảo? Trong khi hai nước đang bàn chuyện giao hoà xin đừng cợt đùa nguy hiểm.
Ông chưa hiểu được ý của ta nên mới tỏ ra lo lắng nghi ngờ. Là kẻ có chí to phải giương đôi cánh đại bàng dù là anh hùng (chỉ) có một cốc giang san. Làm đầu gà chớ ai chịu mang tiếng đuôi trâu.
Lời lẽ đại quan nghe thật đắng tai vô cùng! Ông nên nhớ rằng tôi là một công thần của nhà Đinh.
Ai không biết ông là một công thần của nhà Đinh. Nhưng cái sanh mạng của ông kìa, không biết ông sống chết ngày nào. Mà trong tay của ông còn có cả một đạo quân Châu Quan Châu Ái nữa.
Không biết sống chết ngày nào?! (Cười lớn) Vì sao tôi phải chết?
Quốc Công muốn dò ý ta phải không? Đây, nếu như Lê Hoàn mặc Long Bào, chừng đó sanh mạng của ông sẽ ra sao?
Lê Hoàn mặc Long Bào… Lê Hoàn mặc Long Bào à? Ngài khéo đùa thì thôi!
Chuyện đó có thể xảy ra lắm. Ta lấy làm tiếc thương cho ai chẳng biết mình biết người, ta e ngại là nước tới trôn m…
Ơ kìa, quan Ngoại Giáp đến.
Chào quan ngoại giáo.
Kính chào đại quan.
Thế nào quan ngoại giáo, công việc của ta đi đến đâu rồi?
Dạ tôi xin thỉnh ý cùng thái hậu.
Các ông đây vẫn còn tuỳ thuộc vào một người đàn bà à?! Ta chỉ e ngại một điều chưa muốn nói ra đó thôi!
Điều gì xin ngài cứ nói.
Ta hỏi quan Ngoại Giáp, nếu như Lê Hoàn lên ngôi báu, có phải triều đình này tanh hơi máu? Vì lẽ đó cho nên—
Nhưng thế lực của Lê Hoàn vẫn còn to lớn lắm.
Lớn làm sao bằng ngôi vị chí tôn?!
Ngôi vị chí tôn bây giờ là ấu vương, ngôi vị chí tôn bây giờ là thái hậu.
Quan ngoại giáo cứ tin nơi thái hậu Dương Vân Nga, tin nơi ấu vương làm theo ý một người đàn bà rồi có ngày ông phải chịu chết đau thương trở tay không kịp nữa đâu. Bao nhiêu binh quyền trong tay ông Thập Đạo. Ổng sẽ chiếm ngai vàng, chừng đó mới ra tay bứng sạch gốc rễ của nhà Đinh quan Ngoại Giáp có liệu hay không?
Đó là điều lớn lai tôi đang lo ngại nhưng tôi là Đinh Điền đây chớ đâu phải cừu non.
Tình thế bây giờ ông phải năm quyền trong tay, loại bỏ Lê Hoàn, lo việc trị dân. Tống triều thần phục, áo bào ta dâng nạp; dòng dõi nhà Đinh ta đây sẽ yểm trợ đứng đầu trăm họ.
Tống triều sẽ yểm trợ?…
Đúng vậy! Chừng đó thì hai nước giao hoà hai nước tránh được cái cảnh lầm than.
(Thái hậu ngự giá)
Bổn sứ xin kính chào thái hậu.
Xin chào sứ quan của Tống triều. Qua mấy lần bàn bạc, chắc cũng có vài điều làm cho sứ vui lòng đẹp dạ?
Vui lòng đẹp dạ? Ta từ đại quốc ca xôi vạn dặm đến đây, để chẳng được gì hơn với những lời hứa hẹn như gió thoảng mây bay. Như vậy ta e rằng có nhiều điều nguy hại đó!
Chắc ý sứ muốn làm chúng tôi phải sợ hãi?
Đúng vậy! Đối với thiên triều, các tiểu quốc lân bang (thì đối với) binh Tống đi đến đâu đều phải xếp giáp quy hàng nể phục.
Còn Đại Cồ Việt là nước như thế nào?
Đại Cồ Việt à? Đại Cồ Việt một nước bé nhỏ ở phương nam, cần phải khuất phục noi gương nước khác!
Ngài đã lầm. Nước to nước nhỏ cũng đều là những nước ngang nhau. Nếu thật tâm ngài đến đây với thiện ý bang giao, thì những lời vừa nói thật sai lầm nên tránh.
Ngôn từ của thái hậu nghe qua thật rất êm tai! Nhưng ta không thể dằn cơn tức giận! Như muôn ngàn mũi kim đâm nhức nhối trong tim.
Có gì đâu mà ngài vội nóng?
Chớ có trách ta khi mà Tống triều oai hùng sang chinh phạt! Thành luỹ triều đình này sẽ nát tan, trăm họ khổ sở lầm than. Ta đây vì nhân từ nên mới bày lẽ thiệt hơn, để mà tránh cái cảnh điêu tàn. Một nước bé nhỏ không có vua, à, hay chỉ có ông vua con mới có sáu tuổi đầu khờ dại chỉ biết khóc lóc van xin giữ gìn cơ nghiệp của nhà Đinh.
Kìa! Tại sao ông quá lời ngạo mạn để kiêu căng!? Họ Đinh còn có người gánh vác việc non sông.
Nếu như binh Tống triều dám liều lĩnh lấn bước sang đây thì cũng sẽ có người đứng ra vung gươm để mà diệt bạo!
Thôi chẳng nên nói nhiều. Sứ chỉ đùa cợt cho vui. Việc thư hùng đâu phải là nhờ nơi những lời cao ngạo. Dân ta đã bao lần cũng tỏ ra đủ tài binh lược. Xua tan trăm ngàn bão giông giữ yên một dải non sông.
Bão giông hay là giông bão gì rồi đây các người sẽ rõ. Còn bức thơ ta gởi cho quan Ngoại Giáp thái hậu nên làm đẹp ý của thiên triều!
Chúng tôi không dám hứa trước.
Tại sao?
Tại vì chúng tôi còn phải hỏi lại ý thần dân Đại Cồ Việt, ý họ như thế nào tôi sẽ trả lời sau.
Được rồi! Liệu mà trả lời mau! Nếu chậm trễ ta e rằng đá ngọc cũng phải tan thành tro bụi!
Tâu thái hậu, trước tình thế bọn sứ thần muốn ta phải đem Long Bào nộp cho họ…
Nộp Long Bào à? Họ còn buộc ta điều gì khác không?
Muôn tâu, nhắc lại lời của sứ thần làm cho hạ thần càng thêm chua xót. Nghĩ giận mình không đủ sức để chống đỡ non sông. Rồi họ lại còn trách Tiên Vương, đã quên mình đang là một kẻ tôi thần. Sau khi dẹp loạn sứ quân dám tự mình lên ngồi lên ngôi vương, may cả hoàng bào uy nghi lại dám thêu phượng thêu rồng, dám tiếm hiệu tiên triều, tội lỗi này không thể dung tha.
Ôi đất nước của ta trời Nam một cõi vang lừng có lịch sử oai hùng sao chịu khuất phục ngoại bang. Chúng đã có ý dòm ngó mảnh đất thân yêu này tất chúng sẽ bày trò mượn cớ xâm lấn sang đây.
Tâu thái hậu, đây bức thơ sứ thần gởi cho triều đình ta. Xin thái hậu xem qua ắt thấy.
Thật họ xem chúng ta chẳng ra gì, lại có ba đạo quân đang đóng ngoài biên giới. Thì ra, chúng muốn lấy sức mạnh để ép buộc ta à?
Chính là như vậy đó.
Đức ông, đức ông định liệu lẽ nào?
Tâu thái hâu, triều đình của ta mỗi người mỗi ý. Giặc đang thế mạnh, biên cương chẳng vững vàng, mà mười đạo quân đang ở trong tay của ông Thập Đạo Lê Hoàn thì làm sao ta có thể bàn tới việc ngăn giặc được?
  • Nghe nhạc
Bài hát này chưa có nhạc nghe.
Xem Video
Muốn đăng video của bạn? Đóng góp video

Ý KIẾN BÌNH LUẬN

Người đăng: Minh Q Ly
Bài này đã được xem 409 lần.
  • Hình số:
  • 1
  • |
  • 2
  • |
  • 3
  • |
  • 4