Tác giả: Phạm Thanh Hà & Tiên Cookie
Ca sĩ: Bích Phương
Tựa như chiếc cưa tay mài sắc. Anh lướt qua trong khoảnh khắc. Nhưng đủ lâu để anh khiến em nhớ mặt. Thường con gái đâu yêu bằng mắt. Sao bỗng nhiên tim lại lắc. Vô tình rơi giày không biết anh có nhặt. Hình như em.
Tác giả: Trần Việt Anh
Ca sĩ: Bích Phương
Lối đi xưa vàng lá, người xưa trôi vào trong giấc mộng. Tháng năm sao vội vã, mà lòng vẫn hoài trông. Sáng nay nghe mùa đông, đành buông nỗi sầu... Ai giờ nơi đó còn mang thương nhớ...nhau không? Mùa thu qua, đường về.
Tác giả: Nguyễn Hải Phong
Ca sĩ: Hà Anh Tuấn & Bích Phương
1. Nhớ xưa thật xưa. Bước chân chập chững hay khóc nhè. Chúng ta tập đi vững dần nhờ Mẹ. Em lớn lên ngập tràn yêu thương. Đôi bước chân cùng trường. 2. Cấp Hai vội qua. Chúng ta lười lắm hay trốn học. Lấm lem chạy theo.
Tác giả: Tiên Cookie
Ca sĩ: Bích Phương
Lần mà người bối rối nói rằng yêu em thôi. Cũng là lần đầu, mà em thấy mình nhỏ bé.. Lần mà người đã đứng chờ em dưới cơn mưa đêm. Làm tim em rung lên, tưởng rằng anh sẽ mãi yêu em. Mình đã hứa bên nhau.
Tác giả: Tiên Coookie
Ca sĩ: Bích Phương
Karaoke: Bích Phương
Ca sĩ khác: Beat Karaoke
Verse 1:. Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh. Đây là đâu sao ko thấy tay anh ôm chặt. Bao lâu em đã quen khi có anh rồi, nhưng làm sao có thể níu tay anh. Đôi vai em ngày càng gầy xanh. Chorus:. Buồn lắm phút biết.
Tác giả: Huỳnh Hiền Năng
Ca sĩ: Bích Phương
Mẹ ơi con nghe, hình như ở cuối phố. Có ai cãi nhau, hòa trong tiếng pháo ồn ào. Vài đứa loắt choắt, lại gây thêm chuyện phá phách. Mấy người hàng xóm, mặt sao nhắn nhó cồn cào. Mùa xuân đến rồi, này cô chú anh.
Tác giả: Huỳnh Hiền Năng
Ca sĩ: Bích Phương
Mẹ ơi con nghe, hình như ở cuối phố. Có ai cãi nhau, hòa trong tiếng pháo ồn ào. Vài đứa loắt choắt, lại gây thêm chuyện phá phách. Mấy người hàng xóm, mặt sao nhắn nhó cồn cào. Mùa xuân đến rồi, này cô chú anh.
Tác giả: Nguyễn Văn Chung
Ca sĩ: Bích Phương (remix)
Ca sĩ khác: Bùi Bích Phương
Có bao giờ anh nói, với em những suy nghĩ. Biết đâu chúng ta không còn gặp lại nhau. Phải chăng là vô nghĩa, những kỷ niệm xưa kia. Phải chăng chúng ta chưa từng thuộc về nhau? Và khoảng cách có phải đã trở nên quá.