Xiêu ngã - cuối trời con nắng
Rã rời đổ bóng lên chân ngày
Hiu hắt - dáng chiều buông giấc
Nét buồn đong kín đôi mi sầu
Yêu thương như gió mây giữa trời
Ðắn đo nghi ngờ ... tách rời ... dù rất gần
Gieo luyến thương ... cho đời
Người đi cho khuyết tiếng cười
Ngổn ngang bao nỗi ... xót xa .. ngỡ ngàng
Em đến - đến từ vô thức
Bước vào cõi nhớ Tôi mơ hồ
Lơ đãng - vẫn còn Em đó
Chối từ chỗ kế bên Tôi ngồi
Em như mây trắng về lững lờ
Vắt ngang khung trời ... bất cần ... và hững hờ ..
Lãng đãng trôi ... vô tình
Chừng như mây tránh gió ngàn
Mặc Ta cơn gió ... nhớ mây ... thẫn thờ
Chừng như Em có nỗi buồn !?!