Tác giả: Ngọc Khuê
Ca sỹ thể hiện: Trần Thu Hà
Bắt đầu là cơn mưa rơi cảm giác ngọt ngào vào thơ đất. Bắt đầu là cái nắng không có thật loang loáng trên da em. Mùa hạ đầu tiên với anh diệu kỳ và thương nhớ. Khung trời nhỏ và đôi mắt em. Anh khép chặt nụ cười và nhớ.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Anh
Nghe như bầu trời đang hát bầu trời đang hát những gì. Nghe như bầu trời đang nói những điều day dứt trong tôi. Những âm thanh nghìn xưa một vùng đất huyền thoại. Bầu trời diệu kỳ đêm thanh xa nhớ. Một làn gió hát với.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ca sỹ thể hiện: Đức Long
Tưởng rằng đã quên người con gái ấy. Bỗng nay thức dậy kỷ niệm xa vời. Ngày nào có em người con gái ấy dòng sông êm ả cây cầu lùi xa. Chiều đi lang thang một mình thơ thẩn lối mòn xưa. Người về hay chưa ? Gió reo nỗi.
Tác giả: Ngọc Khuê
Có một chú dế con. Có một chú dế Mèn. Chú đi phiêu lưu từ lúc ta còn ấu thơ. Ơ kìa chú dế con. Ơ này chú dế Mèn, chú ở ngoài bãi ngô hay. Vào trang sách thơ. Chú ở trong tuổi thơ hay đi cùng năm tháng. Tìm bạn hữu bốn.
Tác giả: Ngọc Khuê & Quỳnh Vân
QUÊ NGOẠI. Đưa con về thăm quê ngoại. Mưa lành như tuổi mười ba. Cây mận khẳng khiu đầu ngõ. Mùa này lấm tấm những hoa. Đường làng gạch nghiêng nỗi nhớ. Đón vạn bàn chân tha hương. Giếng chùa còn trong văn vắt. Soi.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ru mình. Ru trong đêm yên lặng. Trong sâu vời tim, trong xa vời em. Ru mình là hời ru ta. Ru đời. Ai gom thơ vào em, ai gom em vào thơ. Gom ta vào nhau. Ru đời là hời ru ta. Ta chợt nghe trong ký ức xa. Một người.
Tác giả: Ngọc Khuê
Ru ta hai mươi, ngủ đi mười chín. Ương bướng chi cũng có thì mà thôi. Ru ta hai mươi, mười chín xa rồi. Hôm qua là thế giờ thành xa xôi. Tròn một vòng tay xin đêm đừng nắng. Chim chớ xa bầy, xin ngày đừng mưa. Bao.
Tác giả: Ngọc Khuê
Năm xưa thời tuổi trẻ ngang tàng. Ta hát vang bài tình ca trong gió. Khắc tên em trên gốc cây thương nhớ. Gửi đất trời giữ kỷ niệm riêng ta. Rồi ta đi mê mải phong trần. Qua năm tháng mịt mờ đạn khói. Giấc ngủ rừng nơi.
Tác giả: Ngọc Khuê & Trần Đăng Khoa
Thiên đường của Mẹ. Ngày nào còn thơ bé, mẹ chỉ tay lên bầu trời xanh. Mẹ bảo đó là thiên đường nơi có những lâu đài nguy nga, những nàng tiên xinh đẹp dịu dàng. Những nàng tiên biết trồng dâu dệt lụa và hát ca.