Cần Thơ bây giờ không như ngày cũ
Những chiếc phà qua chở tóc em bay
Anh ở bên nầy nhìn cơn mưa lũ
Ào ạt trong tim một nỗi đau dài.
Mái trường bây giờ không như ngày cũ
Ðổ nát một đời rêu phủ chờ ai
Em đứng loay quay chôn vùi quá khứ
Còn anh dại khờ chìm xuống cơn say.
Dòng nước bây giờ không mang triều cũ
Thuyền ngược thuyền xuôi lạc bến long đong
Nước mắt oan khiên thành cơn lụt dữ
Con sáo ngậm ngùi lười biếng sang sông.
Thành phố bây giờ đèn vàng hiu hắt
Ngã tư lạc loài con lộ lạ tên
Giữa lòng quê hương mất dần bằng hữu
Em cũng bạc lòng thay trắng đổi đen.
Một thời đã xa bao giờ trở lại ?
Bao giờ trở lại ? cô bé ngày xưa ?
Ðể anh suốt đời làm thơ lãng mạn
Suốt đời làm thơ cho những cơn mưa.-