Đông về trời buồn vương gió mưa,
buốt cánh chim xa mờ.
Tơ sầu về tràn dâng chốn xưa,
khói lướt mây trôi lững lờ.
Tan rồi mộng ngày xanh sớm phai,
sóng nước cách xa vời!
Âm thầm chiều đông mưa nhớ ai,
đau nhìn hoa lá lần rơi...
Một chiều ngồi bên nhau đắm say,
cùng chung vui nước mây,
đàn phím ngân yêu đời.
Đâu ngờ tình hoàng lương tan rời,
nguyền thề xưa phai lời,
người ra đi...hết rồi!
Đông về, ngồi buồn nghe gió lôi,
lá úa rơi hiên ngoài.
Đông về ngập trời vương nhớ thương,
cho lòng không bao giờ nguôi.
Niềm xưa còn vấn vương
dắt dìu hồn ai lắng về giòng tình thơ ước mơ.
Lời xưa còn êm dịu triền miên bên lòng
thầm luyến nhạc ngày xanh thắm tươi.
Sầu đông lòng ước mong
ai quay về một ngày quang tạnh cùng nhau nối duyên xưa.
Giờ còn nhớ đến nhau
nhắn mây đưa lời đến người xa mơ...
Đông về trời buồn vương gió mưa,
buốt cánh chim xa mờ.
Tờ sầu về tràn dâng chốn xưa,
khói lướt mây trôi lững lờ.
Tan rồi mộng ngày xanh sớm phai,
sóng nước cách xa vời!
Âm thầm chiều đông mưa nhớ ai,
đau nhìn hoa lá lần rơi...
Một chiều ngồi bên nhau đắm say,
cùng chung vui nước mây, đàn phím ngân yêu đời.
Đâu ngờ tình hoàng lương tan rời,
nguyện thề xưa phai lời,
người ra đi...hết rồi!
Đông về, ngồi buồn nghe gió lôi,
lá úa rơi hiên ngoài.
Đông về ngập trời vương nhớ thương,
cho lòng không bao giờ nguôi.