Một chiều mùa thu gió lướt êm,
Ngồi trên đồi thông ai ca hát:
Lúc thánh-thót, lúc êm-đềm mê hồn,
Người nghe dường như thấy lòng đang ngất ngây.
Từ đồi thông ai cất tiếng ca,
Làm cho đàn chim kia ngơ-ngác.
Mấy tiếng hát véo-von và êm-đềm,
Làm cho khách trần-gian thấy lòng thêm đắm say.
Người nào hát phải chăng người trên trần?
Người nào đó làm chi mà ca hoài!
Hay trên trời xuống dưới trần?
Đến cho kiếp bao khách phong-trần!
Từ xa rền vang mấy khúc ca.
Lời oanh nỉ-non êm như gió.
Mấy tiếng hát khiến bao người mê hồn,
Còn vang dưới chiều thu với trời mây lướt êm.