Tác giả: Uyên Mạc
Chị Em con, với đôi bàn chân bé bỏng. Rong chơi đòi, sỏi đá vấp trầy chân. Mẹ đến ngay, hôn con và bão rằng. Con tôi khờ, giờ đây chớ phiêu lưu. Mẹ yêu dấu ơi, đuốc soi cho đời con... Rồi Hè sang, sóng reo bãi cát vàng.
Tác giả: Uyên Mạc
Ngày lễ Vu Lan nhớ tới người, thân phận làm con nghĩ hổ ngươi thôi. Ba mươi năm trời xa cách biệt, thu nay sao vắng tiếng Mẹ cười. Lòng Mẹ bao la tựa bể Đông. Ngược xuôi một đời, gánh gồng vì con. Bao đêm âu sầu,
Tác giả: Uyên Mạc
Này Em yêu, chờ Em bấm 'phone' mỏi mòn cả ngày, vì nhớ quá, gọi 'phone' đến Em trăm lần 'cúp' máy... Cớ sao Em đành tâm ? Tình yêu ơi ! Tình sao vấn vương ..nhớ Em chờ 'phone', đường phố đó, ngày nao sánh.
Tác giả: Uyên Mạc
Tiếng... thời gian rơi bên thềm. Đời êm trôi về đâu. Tóc xanh đã bạc màu.. mất rồi. Tình vừa chợt đến vội xa cách. Trách nhau chi cho lòng buồn thêm. Mấy ai vui trọn đời.. hỡi người. Có... người em ôm ưu sầu. Tình đã.
Tác giả: Uyên Mạc
Nửa đời đất mẹ quê cha, nửa đời còn lại tha huơng xứ người.. Lời Mẹ ru con , những đêm vào thu, lời Mẹ ấm êm, lời ru vào đời. À a ơi..à a ới...Mẹ hát ba mươi năm rồi. À a ơi..à a ới...Hát ru những ngày tha hương. Mẹ.