Ta leo dốc nhớ khật khùng say
Đời nản chông chênh dưới gót giầy
Ta bóc da người mang lốt thú
Kể từ nuốt chửng tháng Tư cay
Em giờ bán quán, thành cô chủ
Ta vẫn cu ky kiếp ngựa trâu
Đừng nhắc những ngày hương phấn cũ
Xin đừng dao cắt xuống tình đau
Miếng bánh phu thê đắng giữa môi
Những giây im lặng chứa muôn lời
Ta van em đấy đừng tra vấn
Trong đáy hồn ta bão ngậm ngùi
Ta thả nghìn đêm vào khói thuốc
Kiếm niềm kiêu hãnh đã xa bay
Ngó quanh ai kẻ đau lòng nước
Cứu vớt quê hương khỏi đọa đầy
Đoàn kết, từ mòn như thớt thịt
Người hô rách phổi cũng bằng không
Sứ quân kháng chiến, chân hay bịp?
Thống nhất, bây giờ tiếng tự phong!
Tóc xanh giờ đã tiêu nhường muối
Lòng vẫn phiêu bay một bóng cờ
Mừng gặp lại nhau chia nỗi tủi
Với nhau chẩy tiếp một dòng thơ