Chiều kia lũ chim trên cành buồn không ca chim hỡi xót thương ai
Hàng cây đứng im âm thầm nhìn mây bay che tím phía chân trời
Một con đò vắng đứng bơ vơ bên kia sông
Nước trôi lững lờ nghe chừng mang bao thương tâm
Rồi một thân lữ khách lên đò qua bến sông nét mặt u sầu.
Chiều nay cũng như bao lần rồi Lan ra sân đứng khóc cô đơn
Chợt nghe tiếng chuông reo từng hồi xa xa ai đến viếng thăm chùa
Trời vô tình đã khiến xui nên cơn ly tan
Cớ sao hãy còn xui người yêu đi thăm Lan
Điệp nhìn Lan không nói đôi lòng chung đắng cay ứa lệ không lời.
Điệp ơi duyên lỡ làng rồi thôi đành chờ kiếp sau
đừng đem ân tình thương nhớ đến đây chỉ thêm sầu
Cánh cửa trần tu khép lại rồi mà chuông còn reo mãi
Lan giận đời nên nàng cắt đứng giây chuông từ lưu luyến
Đời Lan khác chi như một cành hoa xuân hương sắc sớm phai mau
Một đêm gió mưa bên ngọn đèn quạnh hiu Lan đã trút linh hồn
Ngoài xa từng tiếng cú kêu sương ôi thê lương
Gió than não nề trong màn đêm nghe đau thương
Từng hồi chuông ngao ngán ngân dài như khóc than tiễn một linh hồn.