Lối:
Trăng vẫn vô tình lơ lửng trôi
Bỏ mặc hồn tôi đến bao giờ
Đường cũ năm nào bao nỗi nhớ
Lỡ một vầng thơ mãi đợi chờ.
Lý con sáo
Trăng ơi trăng
Có thấu nỗi lòng đơn côi?
(--) (--)
Mịt mùng trăng trôi
Mây che trăng khuất dạng giữa đêm dài
U uất ai hoài.
Từng giọt sầu vương trên mắt ai,
Sương trắng rơi phủ trên bờ vai.
Dù cuộc đời phong ba bão giông
Vẫn ngóng trông bóng ai phương trời xa.
Vọng cổ
Câu 1
Hờ hững làm chi trăng hởi trăng ơi bỏ lại nơi đây một vần thơ dang dở. Cho nỗi cô đơn tủi hờn trong đêm vắng sương trắng mờ giăng không xoá được kỷ niệm của hôm…nào.
Năm tháng bên nhau nồng ấm dạt dào.
Trăng sáng tỏ xuyên qua cành lá, khẻ thì thầm hôn nhẹ vầng thơ.
Gió nép mình cho hơi ấm tràn dâng, tim thổn thức cùng hoà chung nhịp đập.
Lời hẹn thề ta vội trao nhau, giữ chữ đá vàng, gìn câu son sắc.
Câu 2
Gió hãy cuốn mây xua tan u tối để ánh trăng khuya rạng rỡ đêm này.
Cho vần thơ mãi được đong đầy.
Con đường cũ vẫn bóng người hiu quạnh, sương đẫm vai gầy lạnh buốt tâm can.
Tận phương trời nào trăng mãi đùa vui, vẫn mãi cô đơn vần thơ năm cũ.
Đêm thổn thức chiếc lá vàng rơi nhẹ, làm giật mình mặt nước khẽ lao xao.
Lối
Gió đông thổi chạnh lòng cô lữ
Dáng u sầu liễu rũ buồn thương
Cung đàn não nuộc thê lương
Lời ân tiếng ái sầu thương đoạn trường.
Chiêu Quân
Ta ngồi… cô quạnh
(--) (--)
Con đường sương giăng lạnh
Vần thơ mong đợi
Phương xa trăng có quay về.
(--) (--)
Cho tình đẹp bên nhau
Cho sầu thương vơi cạn
Thôi đơn côi trong những đêm trường.
Vọng cổ
Câu 5
Năm tháng dần trôi trăng tàn rồi trăng khuyết, mấy độ người đi mà sao chẳng thấy quay…về.
Người nỡ đành quên mà ta vẫn vẹn câu thề.
Chữ sắc son đá vàng muôn thuở, trọn ân tình ta gởi cùng trăng.
Trăng mờ nhạt vần thơ lai láng,
Khi trăng vàng mây cuốn trăng đi.
Buồn chi chờ đợi người đi?
Người vui duyên mới, còn ta lạnh lùng.
Câu 6
Vần thơ xưa dạt dào trăng đâu biết, tận cõi lòng in bóng trăng nghiêng.
Đến khi nào trăng lặng lẽ cô đơn, quay trở lại cho vần thơ dào dạt.
Tình thắm đượm lời ân tiếng ái, trọn lời nguyền hẹn cuộc trăm năm.
Dẫu rằng trăng khuyết xa xăm, đợi mùa trăng tới vầng trăng lại đầy.
Sương lạnh đêm trường ai thấu chăng,
Mình ta đơn độc mối bâng khuâng?
Cố nhân mịt mùng đi xa vắng,
Để trọn đêm này ta thổn thức cùng trăng.
Cà Mau 7/2/2018