tàn dương...bóng ai đi theo vết chân hoàng hôn
bỗng nhớ nhung bóng dáng người xưa cũ
trăm ngàn lưu luyến, tím cả trời yêu thương
màn đêm... dấu đi bao niềm đau và nước mắt ...cho lòng tôi ngậm ngùi
đêm buồn tịch liêu bóng chăng treo lối cũ
bóng dáng xưa còn đâu
than thở tiếng đàn cầm,ai oán xót xa đau.
niềm riêng...ai đã đi theo kẻ dưng bỏ chàng
khi canh tàn hiu hắt tình tan vỡ
muôn ngàn cay đắng, với nỗi sầu đơn côi
ngày nao...gió lạnh lùng mang nhớ nhung cùng rét buốt... cho tình thêm đượm buồn
nâng chén tiêu sầu tương tư hoài không rứt
lòng gửi gió đông về
cơn mơ tình ôm ấp, đến khi tình lìa xa.