Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Nghèo thì lo thiếu!
Giàu thì lo mất!
Đi xe-hơi mô-tô có lúc xe choảng u đầu.
Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Nghèo thì lo thiếu!
Giàu thì lo mất!
Bao nhiêu danh-ca có lúc cũng phải về-vườn.
Vầng trăng sáng kia còn sợ áng mây che mờ
Làn mây xám trôi còn sợ gió kia xô đùa
Thì là đừng lo vô cớ vì lo nhiều lúc rồi sẽ nằm co
Thì là ai nếu có trí phải chưa lo nghĩ phải chưa thêm lo.
Thôi đừng lo-lắng trăm ngàn mưu kế cho thêm rầu
Chứng coi nước man-mác trôi chảy theo lòng cầu
Phải tan hết lo-lắng bao nỗi u-sầu
Lá hoa có phai màu
Lá hoa dẫu phai màu
Rồi sao?
Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Châu Do còn sợ Gia Cát!
Chín-Nút còn bị Ba-Tây!
Bao Công tiên-sinh có lúc cũng phải bù đầu.
Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Châu Do còn sợ Gia Cát!
Chín-Nút còn bị Ba-Tây!
Bao nhiêu danh-ca có lúc cũng phải về-vườn.
Thôi đừng lo-lắng trăm ngàn mưu kế cho thêm rầu
Chứng coi nước man-mác trôi chảy theo lòng cầu
Phải tan hết lo-lắng bao nỗi u-sầu
Lá hoa có phai màu
Lá hoa dẫu phai màu
Rồi sao?
Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Nghèo thì lo thiếu!
Giàu thì lo mất!
Đi xe-hơi mô-tô có lúc xe choảng u đầu.
Vì sao lo-lắng?
Đừng thêm lo-lắng!
Có riêng gì ai từ vua đến quan thì sang giàu?
Nghèo thì lo thiếu!
Giàu thì lo mất!
Bao nhiêu danh-ca có lúc cũng phải về-vườn.
Vầng trăng sáng kia còn áng mây che mờ
Ngồi trong góc văn-phòng cô gái lo chồng
Thì là đừng lo vô cớ vì lo nhiều lúc rồi sẽ nằm co
Thì là ai nếu có trí phải chưa lo nghĩ phải chưa thêm lo.