Tôi đã lớn từ nơi gác bếp.
Giờ ngồi đây buồn xếp vần thơ.
Dù xa quê lòng mãi ngóng chờ.
Nơi tôi hằng ủ giấc mơ đời tôi.
Cảnh khó nghèo ai thấu hiểu người ơi?
Quê tôi đó đồng sâu cỏ cháy.
Giọt mồ hôi thấm hòa ruộng khô.
Đời quanh năm bán lưng cho trời.
Mặt cúi đất cả đời chẳng hơn.
Vẫn vững lòng một ý chí vươn lên.
Từ cuộc sống tôi hờn cảnh khổ.
Cố vượt qua bằng nỗ lực chính mình.
Tuổi thơ tôi lam lũ cần cù.
Dù vất vả chẳng một lời than van.
Người nhìn tôi cười rạng rỡ nào biết..
Tôi trải qua bao gian khổ dường nào?
Từng đêm thâu thao thức thở dài.
Mắt nâu trũng..trán in hằn vết sầu.
Chợt suy nghĩ đời mình vui đấy.
Dẫu nhìn lên nào bì với bao người.
Cảnh ngoài kia còn nhiều mảnh đời.
Không áo mặc..tật nguyền..bữa đói no.
Kiếp con người đau xót làm sao?
Ôi thoáng chốc bạc tiền được mất.
Tình người trao còn mãi ngày sau.
Đời phù du..sống đẹp với đời.
Chút tình này mến gửi tặng nhau.
Khắc vào tim tình người với người.