Anh thấy chăng những giây phút ngọt ngào
Mà xưa đã hẹn thề trao hương ái
Bởi yêu lắm em trở thành ngây dại
Đắm men tình trong hoang hoải đê mê
Bỗng nhận ra mình ngược lối đường về
Ta lẻ bóng người cận kề hoa lạ
Tim rỉ máu chẳng cam đành buông thả
Nên bây chừ nghiệt ngã cứ đeo mang
Chuyện xưa kia ngỡ vẹn chữ đá vàng
Nhưng thoáng chốc tan hoang lòng chát ngậm
Hàng mi ngấn suốt bao mùa ướt đẫm
Nuốt đau thương gậm nhấm trái tim khờ
Tháng năm dài đằng đẳng sống như mơ
Bởi ai đó hững hờ câu nghĩa nợ
Quay ngoảnh mặt lãng quên không thèm nhớ
Để phương này muôn thuở chạnh hồn đơn.
5/2/2020