Hai đường thẳng song hành đâu thể chạm
Duyên chúng mình chỉ tạm bợ phải không
Sao em cứ ôm lồng ghì tâm khảm
Dẫu xót xa đeo bám một kiếp hồng
Thu nhòa nhạt ngày đông thầm giăng trải
Nhưng chân tình nào ghé lại bến mơ
Nơi chốn nọ bỗng phai mờ hương ái
Bỏ riêng ta khắc khoải giọt thương chờ
Anh có hiểu những vần thơ em viết
Đều nghĩ về lời tha thiết dấu yêu
Khi xưa đã từng nồng say mãnh liệt
Thề trăm năm bất diệt tựa thuỷ triều
Tại phận số khiến hồn xiêu ân vỡ
Suốt cuộc đời trăn trở mộng sầu tương
Nghe rệu rã miên trường câu nghĩa nợ
Đớn tim côi ... Sợi nhớ hóa vô thường.
23/10/2019