Rời Đà Lạt đến Phan Rang vui thú
Bỏ phía sau lú nhú nụ hoa tình
Ta biết rằng duyên ái chẳng đẹp xinh
Nên vừa chớm đã tự mình vùi dập
Bởi không thể bén ân nồng rạng thắp
Phải cam đành chôn lấp dưới huyệt sâu
Nghĩa nợ như con nước cuốn qua cầu
Dù luyến tiếc cũng nào đâu níu giữ
Chợt cảm xúc trào dâng về cư ngụ
Xót phận bèo đời khách lữ tha phương
Hổng dám mơ giấc điệp thắm cung đường
Buồn tủi hẩm lời thương ghì cất mãi
Thầm khao khát ước niềm tin sống lại
Xuyến xao hồn bớt tê tái nhòe tim
Mộng bình yên trỗi dậy chớ đắm chìm
Nhưng hạnh phúc lặng im hoài tắt lịm.
5/3/2019