Tác giả: Kim Linh
Người người giữa chốn nhân gian. Nhiều đời kiếp trước đã từng nghĩa tình cùng nhau. Vậy mà ai ngờ đâu nhiều khi kẻ khổ bên đường. Là nghĩa ơn cha mẹ mình thuở kiếp nào. Làm người xin chớ khinh khi. Giàu sang phút chốc.
Rồi đây ta phải xa nơi này. Để lại những gì tất cả những ngày qua. Ta phải đi xa. Vậy mà giờ đây tranh giành chi. Những thứ không bền. Lợi danh mấy chốc. Cũng tan thành như mây khói. Rồi sắc đẹp cũng vậy thôi. Có.