Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Thơ:. Việt Nam tôi ngàn năm Văn Hiến. Triệu tấm lòng đoàn kết chung tay. Dưới lá cờ Tổ Quốc quang vinh. Ngẩng cao đầu chúng tôi là người Việt Nam. Việt Nam tôi văn hiến ngàn năm. Trải qua bao năm tháng oai hùng. Thắng.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em đã viết bài thơ tình duy nhất. Muốn gửi anh nhưng lại cất chẳng đành. Sợ phũ phàng bởi sự thật mong manh. Khi tình cảm người dành trao ai khác. Em rất sợ giữa cảnh đời đen bạc. Phải cô đơn xao xác tựa lá vàng. Nên âm.
Tác giả: Tuấn Joe
Và như thế em đi. Em bỏ ra đi không lời từ biệt. Em đành chia cắt vầng trăng yêu thương. Chôn vùi tình ta xuống đáy sông. Để từng đêm, hao gầy anh với sương khuya. Và em cũng ra đi. Bỏ lại nơi đây khung trời kỉ niệm. Bỏ.
Tác giả: Hoàng Sa & Lê Đức Phong
Ca sỹ thể hiện: Anh Tuấn
1. Sầu chơi vơi em đi còn một mình tôi. Tìm dấu chân xưa từng bước trong chiều mưa. Ôi bước chân quen lối cũ bao nhiêu lần. Kìa hoa lá tàn sương khói cũng nhẹ lan. 2. Buồn đêm khơi em đi còn một mình tôi. Lặng đếm sao rơi.
Tác giả: Nguyễn Văn Chung
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Hồng Ân
Có những điều đẹp như một bức tranh. Mà đôi khi không ai trông thấy được. Rồi bàn tay vô tâm không giữ lại. Lạc đâu mất những giấc mơ tuyệt vời. Hứa với anh rằng mình sẽ không cách xa. Từng yêu thương đậm sâu theo tháng.
Tác giả: Tô Vũ Hoàng
Tôi trở về đây sau bao nhiêu năm biền biệt không về. Quê cha đất mẹ,nơi tôi sinh ra bên dòng sông phù sa. Điệu hò ngân nga tôi vẫn chưa phai nhòa dù thời gian đã qua. Khóm trúc ,hàng cau nhà nào tôi cũng nhớ,bao kỉ niệm ngày.
Tác giả: Nhạc Ngoại [Lời Việt: Huỳnh Lương Tâm]
Ca sỹ thể hiện: Hồng Hạnh
Một thoáng cô đơn trong em, kỷ niệm về đây. Nhìn cảnh mưa bay chơi vơi, lòng buồn chất ngất. Ngày tháng bơ vơ tên anh, em sống trong bao thương đau. Có nhớ không anh yêu, sống bên em một lần. Cạn chén men say môi em đắng.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Hương Lan
Lại một mùa xuân đến tôi lưu lạc xứ người. Rồi những ngày tết đến vẫn xa biệt quê hương. Em thơ ơi có còn mong đợi. Đợi tôi về bên nồi bánh chưng xanh. Mẹ mỏi mòn trông ngóng con vẫn một phương trời. Mẹ ngồi chờ tết đến.