Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Khẽ chạm hồn ta những giọt sầu. Đêm về khóe mắt trĩu dòng ngâu. Vì thương phận gái buồn ghim dạ. Bởi nhọc đời trai xót quạnh đầu. Nhớ buổi ươm vần xây mộng thắm. Mơ ngày níu nghĩa dệt tình sâu. Thời gian lặng lẽ nào phai.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Hẹn thề thề hẹn bỗng lìa tan. Duyên lỡ lỡ duyên một kiếp tàn. Buồn tủi tủi buồn do mệnh cạn. Xót sầu sầu xót bởi phần chan. Hỡi ai ai hỡi lòng đừng chán. Ơi bậu bậu ơi não kết tràn. Mưa gió gió mưa rồi sẽ vãn. Thắm nồng nồng.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
GỬI mối nồng ân đến cạnh chàng. TẶNG người nghĩa nợ vẫn thầm mang. YÊU hoài vạn thuở duyên tràn thắm. THƯƠNG mãi ngàn năm ái đượm vàng. CÙNG hứa sum vầy cho trí dệt. HẸN nhau gặp gỡ để tâm quàng. ƯỚC tròn hạnh phúc niềm vui.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Đã. Tan tành. Giấc mộng xanh. Tơ mành đứt đoạn. Khiến tim sầu ai oán. Ta chán nản muốn vùi quên. Sao đắng cay cứ mãi vững bền. Vỡ.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em vẫn là em của thủa nào. Cho dù cuộc sống có lao đao. Mãi luôn vui vẻ qua ngày tháng. Mang trải tình thương ấm ngọt ngào. Em vẫn là em chẳng dối lòng. Đương đầu năm tháng lắm mưa giông. Nụ cười hoài đọng trên môi.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Gửi chút gió nồng nàn trang nhật ký. Gửi niềm tin mộng mị sắp phai tàn. Gửi nỗi sầu theo năm tháng cài đan. Gửi trả hết vô vàn lời thương tổn. Xua tan những bạc tình gây khốn đốn. Xua đớn đau hỗn độn cõi hồng trần. Xua ánh.
Tác giả: Trần Đình Sơn
Lời thơ. Ánh dương tàn gợi nhớ người yêu. Mơ ngày tháng nuông chiều ấp ủ. Hoàng hôn xuống mây mù giăng phũ. Chỉ mình ta ...dáng cũ xa rồi. Mảng trăng gầy nhạt bóng đơn côi. Cơn gió thổi từng hồi buốt lạnh. Sương lắng.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Ba ba năm chạm mốc nửa kiếp người. Nào thấy được cuộc đời vui đáng sống. Ngàn dâu bể dập vùi bao khát vọng. Vỡ tan tành cả mộng điệp uyên ương. Ba ba năm trải biết mấy chặng đường. Toàn lay lắt tha phương miền viễn.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Sao mãi nhớ những gì làm ta khổ. Giấu nỗi niềm loang lỗ ở trong tim. Ôm cô đơn bởi hạnh phúc đắm chìm. Luôn mặc cảm đâu dám tìm duyên mới. Chẳng nguời hiểu yêu thương không thể với. Nghẹn tâm hồn cứ nghĩ ngợi mông.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Nơi Hà Thành giữa phố thị phồn hoa. Vẫn còn chỗ thanh bình hòa gió nắng. Cây lá đỏ tên Lộc Vừng đứng lặng. Soi Hồ Gươm yên ắng đẹp mê hồn. Ta nhẹ nhàng vội níu ánh hoàng hôn. Khi chiều tím khẽ vờn đôi mắt biếc. Hà Nội hỡi.