Tác giả: Uyên Mạc
Này Em yêu, chờ Em bấm 'phone' mỏi mòn cả ngày, vì nhớ quá, gọi 'phone' đến Em trăm lần 'cúp' máy... Cớ sao Em đành tâm ? Tình yêu ơi ! Tình sao vấn vương ..nhớ Em chờ 'phone', đường phố đó, ngày nao sánh.
Tác giả: Nhạc Ngoại (Pháp)
Ca sỹ thể hiện: Ngọc Lan & Don Hồ; Ngọc Lan; Minh Xuân
Nhìn mưa rơi nhớ anh ngày xưa hai đứa mình. Ngồi ôm nhau nghe tiếng mưa rơi tàn canh. Nhạc buông trên lá cành. Nhạc đem giấc ngủ đến cho đôi nhân tình. Nhạc nghe sôi hạnh phúc trải quanh thân mình. Tình yêu đó còn xanh! Tình.
Tác giả: Phạm Đình Chương
Trăng ơi, chờ trăng lên trong góc rừng thâm xuyên. Ôi suối xanh nước bình yên có nhớ ánh trăng hiền. Lúc trăng đỏ rực như màu máu. Ánh trăng tan tác chúng sinh sầu. Trăng lên, trăng sáng soi, trăng tràn lan khắp nơi.
Tác giả: Thiên Vũ
Ca sỹ thể hiện: Duy Quang; Anh Khoa (trước 75); Thái Châu
1. Một lần yêu ngang trái biết bao nhiêu sầu. Thôi tình yêu đã mất nhớ thương đã nhiều. Lệ tình chan chứa để tiễn đưa nhau. Một người con gái vẫn đứng trông theo. Trong đám mưa chiều thương yêu về đâu. Với chuyện tình buồn.
Tác giả: Chưa Biết
Ca sỹ thể hiện: Trường Vũ; Chưa Biết
Một sơm xuân về vương mắt ai cho ta. Thương nhớ mộng bao ngày nhớ thủa đôi môi. Ta gặp gỡ mà đến bây giờ tóc đã phai. Cuộc đời ai biết sẽ về đâu mới biết nhau thôi. Đã chút sầu yêu nhau khi nước nhà ly loạn. Tuổi trẻ mang.
Tác giả: Phó Quốc Thăng
Lính! Lính! Sát vai bên đồng ruộng xanh bát ngát. Tôi cùng anh vui đều nhịp bước. Gia đình anh đâu còn quê hương tôi hoang tàn. Dân điêu linh trong mùa lửa khói. Dứt hết tơ vương vui đời tiền phương. Hăng hái buông.
Tác giả: Nhạc Nhạc Hoàng Vân, thơ Hà Huyền Chi
Ca sỹ thể hiện: Hoàng Vân
Ơi hỡi những đời chim gãy cánh. Nhớ gì một thuở vút đường mây. Không gian Tổ Quốc thừa kiêu hãnh. Dù mỗi lòng riêng vẫn nghẹn đầy. Vòm trời quê cũ quên gì nổi. Sông núi thân thương dưới cánh bay. Những kiếp chim hùng.
Tác giả: Trường Sa
Ca sỹ thể hiện: Lưu Bích
Khi con tim biết run thành lời. Thuở đôi mươi dấn thân miệt mài. Khi yêu thương qua đi một lần. Ðời đã sớm xót xa tình trần. Khi đôi môi biết tình nồng nàn. Dù vẫn biết sẽ qua ngày buồn. Rồi lặng lẽ trong âm thầm.