Chơn tâm bao la như không gian vô tận,
Chơn tâm trong veo không vướng mắc sắc trần,
Không sanh, không diệt, không trước, không sau,
Không không, không có, lặng lẽ như tờ.
Tâm sinh u mê xe lăn theo luân hồi,
Quên mất chơn tâm, theo đắm mê trần đời,
Gieo khổ cho người, gieo khổ cho mình,
Tâm tư như tơ rối kiếp nào mới thôi.
Dừng lại nơi đây, tỉnh lại cơn mơ,
Về cùng ánh sáng chơn tâm,
Lòng mình sẽ lắng, vương niệm xa hẳn,
Rồi mình sẽ thấy Niết bàn.