Gió đi đâu rồi mà chiều như vắng lặng
Em dang tay mong nhặt chút buồn rơi
Vẫn còn đây tha thiết một chỗ ngồi
Gió ơi gió, hãy xôn xao, dù đôi chút
Có một lần tiễn người đi xa khuất
Gió chợt buồn hoảng hốt níu tay em
Ôm bóng mình ngồi thao thức suốt đêm
Gió hay em tan vào trăng khao khát
Chiều không gió sao mắt môi bỏng rát
Nơi cuối ngày hai ngã rẽ quạnh hiu
Dưới chân người nghiêng vạt nắng buồn thiu
Chạm nhẹ thôi trái tim nghe còn buốt
Sao giọt nước vẫn long lanh trong suốt
Sao bàn tay vẫn run rẩy, tình ơi
Sao những điều tưởng xa vắng thật rồi
Vẫn chông chênh cả buổi chiều không gió .