Tác giả: Hà Lan Phương
Tím xưa màu mực mùng tơi. Tím từng nét chữ một thời mộng mơ. Tím đầy tập vở hồn thơ. Tím loang vạt áo tiểu thơ đến trường. Tím giăng lưu bút vấn vương. Tím pensée ước nhớ thương ban đầu. Tím đôi mắt ướt dàu dàu. Tím.
Tác giả: Hà Lan Phương
Đón nhau bằng nụ cười. Hồn xao xuyến chơi vơi. Tặng nhau vài câu chữ. Tìm vần thơ kết lời. Như gần lại như xa. Hai người còn rất lạ. Chia dòng thơ mượt mà. Đượm ý tình thiết tha. Những điều vu vơ ấy. Có cho em.
Tác giả: Hà Lan Phương
Năm, mười, mười lăm, hai mươi. Ngây thơ anh rủ em chơi trốn tìm. Đồi nương nỡ rộ hoa sim. Áo em tim tím ẩn chìm trong hoa. Mượt đen mái tóc-đuôi-gà. Thể như mách chổ, tìm ra dáng người. Năm, mười, mười lăm, hai mươi.
Tác giả: Hà Lan Phương
Mỗi người có một trái tim. Trái tim cũng mang hình gương mặt. Có lúc lệ trầm trong khoé mắt. Gọi là " nước mắt lưng tròng "*. Trái tim mang hình con đò. Dọc ngang chồng chềnh số phận. Biển xa xăm cánh buồm màu cỏ uá.
Tác giả: Hà Lan Phương & Nguyễn Hải
Ca sỹ thể hiện: Hà Lan Phương
Chuyện tình nào rồi cũng sẽ chia tay. Nhưng nỗi buồn trăm năm còn ở lại. Em biết không đã mùa ngâu tháng Bảy. Vây quanh đời dài dẳng những cơn mưa. Rồi sẽ quên câu chuyện của ngày xưa. Em có nhớ đừng tìm trong kỷ niệm.
Tác giả: Hà Lan Phương
Hỏi em, trăm năm dài hay ngắn? Thoáng mắt trao sao sáng trăng rằm. Thoáng môi cười tươi duyên đầm thắm. Xao xuyến lòng, tôi nhớ trăm năm. Hỏi tình, trăm năm dài hay ngắn? Lời thủy-chung tha thiết trọn đời. Chợt.
Tác giả: Hà Lan Phương
Đem con tim mình man dại. Rao cùng nhân loại, mời mua. Rủ người đời nhập cuộc đua. Ai người tới sau, sẽ thắng. Những quân cờ đen, cờ trắng. Trăm ngàn thế chắn, thế lui. Ô hay! chỉ một cuộc vui. Mà sao kẻ đui, người.
Tác giả: Hà Lan Phương
Vân vân vi vi vần với ngữ. Thơ, văn, mớ chữ cứ rủ rê. Viết lách vì nghiệp thôi đó chứ. Thẩn thơ, thơ thẩn đến ngô nghê. Thiên hạ bảo tôi nên in sách. Nào là tập truyện với đoản văn. Còn nữa, tuyển thơ bằng nhiều cách.
Tác giả: Hà Lan Phương
Từ ngày có anh đời em sướng vui. Ban mai chim hót đón gió ru hời. Em không còn sầu cô đơn chất ngất. Anh là khúc nhạc bừng sống nơi nơi. Từ ngày có anh em cất tiếng ca. Anh như ngàn tia nắng ấm chan hoà. Anh đem.
Tác giả: Hà Lan Phương
Có một con đường anh đi mãi. Từng năm tháng. Từ ý tưởng đến tư duy. Con đường của những chuỗi ngày xuôi tay. Đuối gió. Sau sự vắng lặng cuối. Không tiếng cười. Con đường nằm vỏn vẹn trong phạm vi vài cây số. Sáng.