Cuối trời, hoàng hôn tím lạnh lùng cơn gió lùa
Lá rụng, hàng cây xót xa trơ cành tê tái
Bơ vơ cánh chim xa bầy
Mặt trời chôn xuống chân người
Màn đêm xuống vội mịt mùng mưa rơi
Cố níu bức tranh cuộc đời
Vung tay vẽ đôi vòng cuồng
Vụng về bao vết loang điên
Mệt nhoài thân xác miên man
Nhắm mắt cố quên loài người
Buông tay thả trôi mộng đời
Lạc loài bay giữa hư vô
Giật mình cõi tôi ngậm ngùi
Chán chường, về in cõi muộn phiền trên vách đời
Não nê, về đong hững hờ lên dòng hoang vắng
Chơi vơi, rối ngang khung lòng
Vũng sầu trơ đáy thẫn thờ
Lệ khô khắc đậm sợi buồn trăm năm