Người gì đâu trông mà dễ ghét
Người ta đi sao cứ liếc hoài
Nhìn làm chi cho người ta mắc cỡ.
Mặt ửng hồng cúi xuống làm ngơ.
Người gì đâu sao mà kỳ thế.
Người ta đi sao mà cứ theo hoài.
Theo người ta mà sao mình ngượng nghịu
Trông dại khờ luống cuống ngu ngơ
Ghét quá đi thôi đừng nhìn như thế
Để người ta về lòng thấy bâng khuâng
Đôi lúc buồn thẫn thờ đi ra ngõ
Nhìn con đường coi ai đó có không?
Hãy nói đi đừng ngập ngừng như thế
Ngỏ lời đi cho lòng bớt vu vơ
Sao mắc cỡ để lòng ai xao động
để khi buồn ai ray rứt nhớ mong hoài.