Ngày anh đi bóng đêm chưa qua,
mắt lệ hoen ai đưa cuối đường.
Ngày anh đi đứa con trong nôi,
Ôi đẹp xinh như thiên thần cao.
Rồi người đi vai áo nhuốm phong sương,
gót giày in khắp trên chiến trường.
Và đạn bay gươm súng có nương ai,
nên người đi đã không trở về !
Ôi trong cơn đau
máu đã cạn rồi
Đôi tay chơi vơi
Hơi thở dập dồn
đôi mi rưng rưng
đôi môi gượng cười
Tuổi trẻ ơi !
Chúc thư cho con phút cuối cùng này,
đôi tay run run nét chữ vội vàng.
Xin trao cho con huy chương muộn màng,
người nằm xuống còn gì đâu !
"Xin cho phương xa con có nụ cười
Yêu thương lên nôi
kết nên hình hài
Mong xin ơn trên
thắp lên tuổi đời
Một niềm vui ~
Xin cho mai sau con lớn khôn mau,
khi con ra đi bước không hận thù.
Đi trong hiên ngang viết lên cuộc đời,
một dòng sử thật liệt oanh."
Người nằm xuống xóa bao hận thù,
Ôi giòng máu tưới xanh ruộng đồng.
Người nằm xuống chưa phai nụ cười,
khi giọt nắng cuối cùng còn vương.
Rồi lòng đất ôm lấy xác thân anh,
bao hàng cây xót xa gục đầu.
Và giờ đây chinh chiến đã đi qua,
nhưng còn bao tiếc thương ngậm ngùi ~