Một hôm người mang tới
Tình yêu giống tơ trời
Đẹp hương màu sương khói
nhẹ hơn lá mùa bay
Người mang tâm thường tại
mộng êm như nhánh sông dài
Bốn mùa đuổi theo mây
Rồi hôm trời bão gió
Dạt mây cuối chân ngày
Dòng sông dài thương nhớ
Vạt mây trắng chiều nay
Dòng sông soi bầu trời
hồn nhiên xanh trở lại
Bốn mùa lặng yên soi
Theo người mang mang
Theo giọt chuông tan
một đêm qua bến trăng nằm
Đôi bờ im nghe
Sông gùi tiếng sóng,
mộng gối vô thường
Sông mở tim ra, trăng già bát ngát
rủ nhau tan giữa biển xa
sông như bầu trời
quên mây trắng bay
Rồi mây trắng có ngày trở lại
bờ sông vắng tiếng chim hạc bay
xa mãi về trời
xa cả tiếng gió bay
Rồi mây trắng có ngày trở lại
Bỏ sống vắng tiếng chim hạc bay
Hóa ra lệ rơi