Rồi có một ngày người sẽ bỏ ra đi,
May mắn quá câu ca còn ở lại.
Rồi một ngày người sẽ bỏ ta đi,
Núi cô đơn sám hối trăng thề.
Rồi câu ca cũng bỏ ta đi,
vớt vát mãi còn nỗi buồn ở lại.
Để một ngày trong sóng ngàn khơi xa,
Biển bơ vơ lạc lối buồm về.
Rồi cuối cùng nỗi buồn bỏ ta đi,
Trơ trẽn nắng hoang vu chiều cỏ dại.
Hình như gió tìm về năm tháng cũ hát dong dài hoa bất tử ơi!