Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Tôi biết phương trời kia xa lắm. Vì bây giờ tôi đã kẻ lưu vong. Mang nỗi buồn theo tôi khi tôi chết. Nước mắt mẹ chờ tôi vẫn lưng tròng. Quê hương hỡi muôn trùng xa tít tắp. Mây che ngang không thấy được bóng hình. Nét.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Ta đã vì anh, nhận vết dao. Vết dao đâm ngực máu tuôn trào. Tuôn trào nhuộm đỏ niềm thống hận. Thống hận ngút ngàn động trời cao. Ta đã vì anh, mà cúi mặt. Cúi mặt lặng yên lãnh thọ hình. Thọ hình án tử không tòa.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Là biển nhớ dấu miền tịch lặng. Là đi về thui thủi một mình em. Lá vàng trăng dường như khóc thầm. Nên giấu mặt sau mây mù buổi tối. Trong thinh không người có nghe tiếng gọi. Rất lẻ loi và thê thiết buồn tênh. Của.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Chiều nay trên biển vắng ta. Gặp mình lang thang giữa trời hoa. Trải nắng sao lệ nhỏ hai hàng. Thuyền xưa phơi xương khô. Góc ngày hư vô còn ai. Ươm men thơ ươm đời ta bơ vơ. Người qua như ngày qua. Nhật nguyệt nhìn.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Ta đã vì anh nhận vết dao. Vết dao đâm ngực máu tuôn trào. Nhuộm đỏ tình thống hận. Thống hận ngút ngàn động trời cao. Ta đã vì anh học cắn răng. Cắn răng chịu đựng tiếng bấc chì. Bấc chì như gió đầu đông chướng. Đông.
Tác giả: Nguyễn Đăng Tuấn
Anh chẳng biết tìm em đâu nữa. Có nỗi buồn trong tim rất chật. Gai cỏ sắc bàn chân đau buốt. Tình mong manh làm sao giữ được. Con đường dài hàng cây níu bóng. Những bước đi nhạt nhòa khoảng vắng. Anh tìm mãi điều không.