Em ra biển chiều nay
Chẳng dám nhìn vào mắt em
Cũng chẳng dám ngoái đầu nhìn lại
Sợ cơn gió chiều càng làm em tê tái
Khi em nhìn lệ ướt đẫm mi anh
Em ra biển chiều nay
Anh cảm thương thay thân gái dặm trường
Dẫu vẫn biết rằng không nhưng anh vẫn thường
Dẫu vẫn biết rằng không nhưng, anh vẫn sợ em đi
Bóng thuyền em vẫn đi giữa biển đời chìm nổi
Sao tôi chẳng thể là ánh sao mờ để đưa lối em đi
Sao, sao tôi chẳng thể làm được gì
Dẫu chỉ là cánh buồm con hay bơi chèo bánh lái
Ôi hồn tôi, trong cơn mê khắc khoải
Bỗng biến thành ánh sáng ban mai,
và thuyền em sau những đêm dài
Sẽ là cánh hoa tươi rạng ngời trước biển
và những giọt sương trên cành xanh biếc
Lá rót lệ mừng.... Hạnh phúc đó... Em ơi ...