Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Ba bốn năm nửa ngưỡng cửa cuộc đời. Vẫn lay lất chơi vơi sầu lẻ bạn. Mong tìm kiếm chân tình khi hoạn nạn. Nhưng sao mà ngao ngán quá đi thôi. Kiếp nhân sinh giữa cõi thế tạm thời. Mãi quạnh quẽ dẫu hơi tàn lực kiệt. Còn.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em lặng lẽ nương mình trong ký ức. Lúc đôi tim rạo rực vướng tơ hồng. Muốn lục tìm kỷ niệm giữa tầng không. Để tiếng nghĩa ân nồng luôn tồn tại. Ôi ngày ấy sao âm thầm xa mãi. Giọt thời gian đọng lại đớn đau dày. Chút yên.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Nghĩa đó trao chàng nguyện chẳng vơi. Hoài yêu vẹn kiếp sẽ không rời. Cho dù cách trở tình đâu nhạt. Nếu phải xa lìa nợ vẫn cơi. Ước gửi tơ hồng xây ngõ mộng. Chờ thêu giấc điệp khỏa men đời. Duyên mình tỏa ngát êm đềm.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Hẹn thề thề hẹn bỗng lìa tan. Duyên lỡ lỡ duyên một kiếp tàn. Buồn tủi tủi buồn do mệnh cạn. Xót sầu sầu xót bởi phần chan. Hỡi ai ai hỡi lòng đừng chán. Ơi bậu bậu ơi não kết tràn. Mưa gió gió mưa rồi sẽ vãn. Thắm nồng nồng.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Khẽ chạm môi em lúm liếm cười. Mong rằng kỷ niệm đẹp xinh tươi. Thầm mơ hẹn ước hoài bên bậu. Muốn gửi câu yêu mãi cạnh người. Hạnh phúc từng trôi đà mấy lượt. Yên bình đã vén cũng đôi mươi. Chàng trao thiếp nhận ân nồng.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
THƯƠNG người ấy gánh gồng nợ nước. ANH kiếp này khó được bình yên. LÍNH đem hạnh phúc mọi miền. ĐẢO giờ lấp ló triền miên bóng thù. XA yêu dấu mùa thu mấy thuở. NHÀ đơn hình duyên nợ gác bên. NẾM bao cay đắng vững.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Em phương trời mỏi ngóng chốn Trường Sa. Thương người lính vì nước nhà chịu khổ. Mặc sóng dữ hay gió mưa bão tố. Vẫn kiên cường để trăm họ ấm êm. Bởi nhớ anh mặn chát bện môi mềm. Ai thấu được từng đêm dài thao thức. Vì lo.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
( thể hình , nđt , ltvt , ntvv ,đv ,tứ đối ). Mơ màng hạnh phúc thỏa vòng tay. Thấp thỏm bình yên bện mỗi ngày. Ngọt khối chân thành tim đã chảy. Êm dòng nguyện hứa não còn lay. Lời yêu nghĩa nợ luôn bùng cháy. Chữ hẹn.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Đã lâu rồi cái thuở mới nhóm nhen. Sợi tơ ái như ngọn đèn len lỏi. Nàng ấp ủ từng đêm mà không nói. Cứ giả vờ nhắn hỏi chốn xa phương. Mà anh kia chả thấu hiểu dạ nường. Hổng lẽ phải bảo rằng thương mới tỏ. Là con gái thẹn.
Tác giả: Yêu Thoáng Qua 1986
Rời Đà Lạt đến Phan Rang vui thú. Bỏ phía sau lú nhú nụ hoa tình. Ta biết rằng duyên ái chẳng đẹp xinh. Nên vừa chớm đã tự mình vùi dập. Bởi không thể bén ân nồng rạng thắp. Phải cam đành chôn lấp dưới huyệt sâu. Nghĩa nợ.