Quê-hương tôi! 
Nhạc nức-nở đoạn-trường 
Men rượu đắng dìm loạn-cuồng 
Đời vạn lý chập-chùng buồn. 
Quê-hương tôi! 
Đường xưa dưới ánh sương, 
Ngập không gian gió mưa. 
Quê-hương tôi! 
Một góc địa-cầu sầu, 
Trọn một góc địa-cầu sầu. 
Gọi thuợng-đế rồi gục đầu. 
Quê-hương ơi! 
Giờ chia sớt với ai 
Niềm đau thăm-thẳm này? 
Mộng du trong kỷ-niệm, ngục tù tối giam tôi, đại-dương ngăn chia đôi. 
Phương trời xa cách rồi, phương trời nào băng giá, phương trời này đơn-côi. 
Cho cay-đắng một trời, cho hoang-vắng một thời. 
Hay tang trắng trọn đời, tang trắng trọn đời này thôi. 
Xa quê nửa địa-cầu 
Để bạc đầu trọn niềm sầu trên vai áo. 
Ôi hoang-vắng nghẹn-ngào 
Để ngàn đời còn gục đầu giữa đêm sầu.