Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Khi nụ cười đã tắt rồi, nước mắt sẽ tuôn rơi. Khi ngọt ngào đã qua rồi, cay đắng sẽ đầy vơi. Khi mộng ước đã tan rồi, tiếc nuối sẽ đến với ta. Khi yêu thương đã hết rồi, ta chỉ còn lại hôm qua. Khi cuộc tình chấm dứt rồi, sẽ.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Có đêm ta nằm miên man trong giấc ngủ. Thấy ta quay về chốn cũ, chân bước vô tư. Nầy là đường xưa, phố xá hoang vắng xa lạ. Ta tìm về đây, hay trong giấc ngủ ta đã mơ. Có đêm ta nằm hoang mang sau giấc ngủ. Bỗng nghe trong.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Em như mây, mây trời xanh ngát. Ta yêu em, xin làm bóng mát. Dù cuộc đời tràn đầy bóng tối. Yêu nhau cho nắng ươm hồng đôi môi. Em rong rêu xuôi dòng ký ức. Đêm sông đưa ta vào thao thức. Dù cuộc đời là niềm băng giá. Yêu.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Trôi theo gót thời gian dịu êm. Như tia nắng chìm sau màn đêm. Chuyện buồn ngày xưa ngỡ đã quên. Một lần ngồi nghe mưa nhắc tên. Lòng bỗng buồn tênh. Trên xác lá vàng rơi chiều nay. Nghe năm tháng vụt xa tầm tay. Chỉ một.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Đêm, có dòng sông trong mắt em. Trôi, đưa ta rong rêu tháng ngày. Đêm, có cơn mưa mùa thao thức. Làm từng giọt buồn rơi lên ngón tay. Đêm, có nhịp thời gian lắng im. Ru đôi môi khô phai nét cười. Đêm, có em trăng rằm ký.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Ngủ yên đi hỡi cuộc đời, như giòng sông trôi hiền hòa. Bình yên cho giấc mộng là một ngày sắp hết. Ngủ yên đi hỡi những muộn phiền, ngày mai rồi cũng trôi qua. Và xin bóng tối trở về. Nhẹ ru giấc ngủ tim ta. Ngủ yên đi hỡi.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Đêm hư vô, và em trong giấc mơ về. Đôi môi thơm nụ hôn thiên thu tái tê. Vang trong tim lời yêu thương sẽ chưa lần nói. Chuyện ngày xưa ngủ vùi trên cánh lá rơi. Chuyện bây giờ - làn mây bay khuất xa tầm với. Chuyện mai này.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Từ tháng ngày xót xa rơi trên cội hoa. Giọt nắng đời hắt hiu đôi môi cỏ lá. Mây ngang trời ôm ấp tim mưa. Đam mê chiều vùi say giấc trưa. Cơn mơ chìm miệt mài hoang vắng, im đưa. Dòng suối nào chắt chiu câu ru trùng.
Tác giả: Nguyễn Phước Nguyên
Đã có lần tôi đứng bên hiên nhà nhìn hạt đời mưa đến. Nghe ra những dòng sông hóa kiếp xưa trôi vào giọt lệ trong mắt em. Ngày từng ngày xa khuất. Những tiếc nuối, còn mất. Ngọt ngào đời cho ta cơn đau trên thịt da.