Tác giả: Nguyễn Tuấn
Bài Hát Mùa Thu. Thơ Đinh Hùng. Phổ Nhạc: Nguyễn Tuấn. Hôm nay có phải là Thu. Mấy năm xưa đã phiêu du trở về. Cảm vì em bước chân đi. Nước nghiêng mặt ngọc lưu ly phớt buồn. Ai về xa mãi cô thôn. Môt mình trông khói.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Bản Guitar Mùa Thu
Bản nhạc hôm xưa sao còn réo rắt. Gieo lòng ai đắm say mơ màng. Nhạc điệu xưa ơi thôi đừng héo hắt. Gieo sầu trong gió heo may buồn. Khi xưa trong tiếng nhạc. Còn giọng ai vang vang. Chim ngoài lên tiếng hát. Khi.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Mỗi lần nghe gió vi vu. Tưởng như đó là tiếng Mẹ ru. Mỗi lần nắng gọi bên hàng hiên. Tưởng như ấm lại cả miền đơn côi. Nhớ Cha nhớ Mẹ xa xôi. Tình đời pha trắng như vôi mái đầu. Thương Cha bao độ bể dâu. Tình nhà nợ.
Tác giả: Nhạc Nguyễn Tuấn, thơ Lê Mỹ Như Ý
Một ngày qua một tháng qua. Một năm mới đó đã trôi xa. Chiều nay tâm hồn bối rối. Mây buồn lạc lõng trên đời. Niềm thương niềm vương vấn mong manh. Tưởng như là sương khói vây quanh cuộc đời. Từ tin cánh nhạn bên trời. Mẹ.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Rừng xưa bảng lảng, mờ khói mờ sương. Bầy chim di trú từ khắp mười phương. Về đây, về đây …. Đắm chìm mấy cõi nhiêu khê. Em đi giữa thảm Đường Thi tuyệt vời. Ngô đồng một chiếc lá rơi. Câu thơ cổ độ ngâm lời thu phong.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Một chiều bên sông, làn gió lay liễu xanh lả lơi. Mặt nước lung linh ánh chiều rơi. Một chiều bên sông, nhìn cánh chim tung bay lưng trời. Lòng bỗng mơ xa xôi có ngày. Mình cùng bay tới phương trời xa. Một chiều bên.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Anh nằm trên võng đồi cao. Mắt em là đó vì sao trên trời. Đong đưa chiếc võng mình tôi. Trời ơi có biết là tôi nhớ nàng. Tình tôi gởi đến gió ngàn. Gió ơi xin vuốt tóc nàng đang hong. Giờ em tựa cửa bên song. Trông.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Lấy chồng vừa mới hai năm. Mà nay ngăn cách, xa xăm đợi chờ. Tôi buồn, tôi khóc ngẩn ngơ. Bên bờ sông vắng thẫn thờ ngóng trông. Trông trời, trông đất, trông sông. Trông con nước chảy sao lòng đớn đau. Chồng tôi ở.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Khép mắt ta nhìn em. Thấy em thật diễm lệ. Đứng trên ngàn sóng bể. Trấn át ngàn phong ba. Mở mắt ta nhìn ra. Thấy em là nốt nhạc. Trên dây tình ngơ ngác. Em là một điểm âm. Em nạm vàng chữ Tâm. Trên nền đêm biêng.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Một độ tôi ngồi thương khóc hoa. Cửa chiều hiu hắt nắng xuân tà. Nhớ người năm ngoái ngày xưa mãi. Nhớ nụ cười xuân thấp thoáng qua. Gửi sầu theo làn mây gió bay. Thời gian trôi mãi bóng hao gầy. Ðã từng đêm biếc tàn.