Tác giả: Nguyễn Tuấn
Người có vào thăm lại cố hương. Xin ghé vào con phố nho nhỏ. Trước ngõ nhà ta hoa trắng lắm. Đêm về thơm ngát trời thương. Nhà cũ còn chăng lu nước mưa. Đưa nước bằng máng xối thân dừa. Ngụm nước ngọt lòng tha thuở.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Đêm nay gió lành lạnh. Xào xạc lá me xanh. Trở mình em thức giấc. Tên anh em gọi thầm. Giờ anh yên giấc mộng. Mơ người đẹp trong tranh. Nào hay người em gái. Thao thức mãi vì anh... ./. Gió trăng nào đưa lối.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Quang Minh
Từng đêm dài anh đốt cháy bao ước mơ. Trong giòng thơ, trên phím đàn, và trong tiếng hát hoang sơ. Em như ngàn xa khơi. Nước mắt mãi còn rơi. Dĩ vãng ái ân môi trên môi trong suối lệ mờ. Mặt trời vỡ như lời thề báo.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Mưa sầu. Ngày đường nắng cũ. Phố rũ chiều vàng. Công viên lá đổ. Buồn bước lang thang. Một mình lặng lẽ. Nỗi sầu thầm mang. Đường nào lối rẽ. Chờ bóng người sang. Mưa rơi thì thầm. Đêm về mình tôi. Mưa gợi.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Con đường hoàng hoa. Em mang hài lục. Con đường bạch cúc. Em mang hài hồng. Con đường sầu đông. Em mang guốc tía. Anh ngồi thấm thía. Cội sầu trổ bông. Em qua dòng sông. Áo em màu trăng. Em qua đồi vắng. Áo tím.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Ca sỹ thể hiện: Nguyễn Cửu Dũng
Dường như có tiếng tơ nhẹ buông trên thềm vắng. Như thầm mời thầm gọi nắng qua đây. Cầm tay nhau cầm tay nhau nhé. Thu tràn về trong mắt em và hoa nắng nở đầy. Nắng bỗng nhớ người khi chợt lao xao tỉnh giấc. Xoa ấm dịu.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Một độ tôi ngồi thương khóc hoa. Cửa chiều hiu hắt nắng xuân tà. Nhớ người năm ngoái ngày xưa mãi. Nhớ nụ cười xuân thấp thoáng qua. Gửi sầu theo làn mây gió bay. Thời gian trôi mãi bóng hao gầy. Ðã từng đêm biếc tàn.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Khép mắt ta nhìn em. Thấy em thật diễm lệ. Đứng trên ngàn sóng bể. Trấn át ngàn phong ba. Mở mắt ta nhìn ra. Thấy em là nốt nhạc. Trên dây tình ngơ ngác. Em là một điểm âm. Em nạm vàng chữ Tâm. Trên nền đêm biêng.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Lấy chồng vừa mới hai năm. Mà nay ngăn cách, xa xăm đợi chờ. Tôi buồn, tôi khóc ngẩn ngơ. Bên bờ sông vắng thẫn thờ ngóng trông. Trông trời, trông đất, trông sông. Trông con nước chảy sao lòng đớn đau. Chồng tôi ở.
Tác giả: Nguyễn Tuấn
Anh nằm trên võng đồi cao. Mắt em là đó vì sao trên trời. Đong đưa chiếc võng mình tôi. Trời ơi có biết là tôi nhớ nàng. Tình tôi gởi đến gió ngàn. Gió ơi xin vuốt tóc nàng đang hong. Giờ em tựa cửa bên song. Trông.