Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Mênh mang tuyết trắng rơi rơi, thăm thẳm khung trời xơ xác buồn. Trái tim sầu tình nguyên trinh, hàng cây thôn Vỹ thẫn thờ im. Ngơ xưa, thầm bước bên nhau, hơi ấm tay người gây mùi nhớ. Dòng sông trí nhớ chơi vơi ai thấu u.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Ngày xưa hoa nắng sân trường, mùa hạ sầu vương. Gió đong đưa lá me xanh, mơ tà áo bay. Phượng thắm đỏ đôi môi thơm chiều ngát. Thầm trong ước mơ trao nhau nụ hôn. Đôi guốc khua vang đường chung bước, xôn xao tim người. Giọt.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Bao ngày tháng thanh xuân lỡ làng trôi. Nào em có hay mùa thu đến nơi. Bao ước mơ dần lìa xa. Đôi mắt em rơi hàng lệ. Tình yêu là men đắng. Mưa buồn lất phất trên phố thênh thang. Âm thầm từng đêm bồi hồi thao thức. Mùa.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Bâng khuâng hương tình chiều xuân ngan ngát. Màu nắng nguyên sơ tóc em phiêu bồng. Người đi gió mây ngỡ ngàng. Hoa đào thương tiếc mơ xuân hồng. Tơ vương cung trầm buông khúc ly hương. Sầu giăng đầy hồn lạnh tim buốt.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Nhớ yêu người xưa. Tình trong cõi mơ lung linh ảo huyền. Trời mây hắt hiu trơ vơ mộ sâu. Vàng thu lá rơi ngập lòng tả tơi. Hồn dâng xót xa. Người đi chia cách thương đau triền miên. Mây trắng phiêu du thiên thu ngậm.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Đồi trăng sương đổ chập chùng. Sông lồng bóng nguyệt vào khung tưởng hoài. Lá vàng rơi, ngỡ dáng ai. Rừng khuya khua động gót hài thiên thu. Tiếng thu hay ngỡ tiếng lòng. Mà se thắt dạ mấy vòng ngũ cung. Người đi sương.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Ai về qua xóm cũ. Quạnh hiu vườn xưa, tàn phai lá vàng. Thu chất ngất tim sầu. Lá rơi bên thềm, loang loáng chiều sương. Vườn thu tình nhân đêm trăng lặng gió. Mưa lất phất rơi lạnh gót chân mềm. Võng đưa thương lời ru.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Ta gặp nhau năm mười bốn tuổi. Một sáng mùa xuân. Nắng vàng rực rỡ. Mắt anh cười không gian rộng mở. Thầm chuyên chở một tình si. Rồi em đi. Hải Vân cách trở. Anh dẫn lối bước vào. Gỏ cửa hồn em. Bằng lá thư đầu xôn xao.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Mưa nghiệp duyên soi bóng tử sinh. Hờ hững ánh sao giạt trần ai. Về đâu hỡi cánh chim bay xa không bến dừng. Giấc mơ đời ngẩn ngơ mờ theo sương khói. Còn tìm đâu suốt cơn biển dâu. Có biết chăng tóc phai sầu trăm năm. Thời.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Nhớ nghe em. Nếu có về phố cổ. Đừng ngại ngần hãy đứng đó làm thơ. Thả ước mơ về bên kia nỗi nhớ. Đưa nhạc chiều cao vút tận ngàn mây. Em sẽ thấy. Rất gần và rất rõ. Ngỏ đường cùng có hoa nở đẹp mùa xuân. Em sẽ thấy. Men đời.