Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Bỗng một hôm em trở thành quả phụ. Con tim buồn ủ rũ phủ hoàng hôn. Nhắm mắt lại nghe thủy tinh đổ vỡ. Ngước mặt nhìn trời bóng tối vây quanh. Anh nằm đó lặng im lời giã biệt. Em áo tang ngất lịm mảnh hồn hoang. Cúi.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Anh đã đến cùng em không hẹn trước. Mùa xuân nào cỏ xanh mượt bờ dâu. Mây trên cao bỗng vội vã tan mau. Và nắng mới trải dài bao mộng ước. Từ muôn thuở "câu đá mòn nước chảy". Mà tình anh thì mãi mãi không phai. Dĩ vãng.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Em ở bên kia xa thật xa. Ngồi đây chị nhớ tháng ngày qua. Tương tư vạt nắng mùa hạ cũ. Áo trắng anh chờ trên sân ga. Em ở bên kia xa thật xa. Mưa rơi như giọt nước mắt ngà. Khóc tình đứt đoạn đời chia cách. Thương sóng vỗ.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Ta gặp nhau năm mười bốn tuổi. Một sáng mùa xuân. Nắng vàng rực rỡ. Mắt anh cười không gian rộng mở. Thầm chuyên chở một tình si. Rồi em đi. Hải Vân cách trở. Anh dẫn lối bước vào. Gỏ cửa hồn em. Bằng lá thư đầu xôn xao.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Nhớ nghe em. Nếu có về phố cổ. Đừng ngại ngần hãy đứng đó làm thơ. Thả ước mơ về bên kia nỗi nhớ. Đưa nhạc chiều cao vút tận ngàn mây. Em sẽ thấy. Rất gần và rất rõ. Ngỏ đường cùng có hoa nở đẹp mùa xuân. Em sẽ thấy. Men đời.
Tác giả: Lê Mạnh Trùy
Trái tim chị – một trái tim băng giá. Rất bao dung và tha thiết ân cần. Tim đang ngủ giữa muôn vàn nhung nhớ. Bỗng rung lên lỗi nhịp rất lạ thường. Trái tim chị chẳng có gì bí ẩn. Thương nói.