Giận mà thương dòng sông quê tím bông lục bình
Hỏi vì sao thuyền qua đi bỏ neo quê người
Về Trà Vinh lòng ngẩn ngơ đâu cánh chim trời
Chiều qua sông sáo bay không về buồn hiu bốn bề.
Ngỡ mình như chàng Trương Chi bến sông lạnh lùng
Tiếng sáo nỉ non điệu Nam Ai lướt con sông dài
Còn lại đây vài điệu lý em hát qua cầu
Tình em như áo thêu hoa đào tặng ai chốn nào.
Tìm người như thể tìm chim
Em về xứ dừa tôi ngược dòng về Hậu Giang
Tím bông lục bình trôi.
À à ơi... chim kêu lẻ bạn trông chiều
Thì thôi nhạt phai lời hứa
Có gì trách bạn tình xưa.
Tiếng ầu ơ người ru con nhắn câu tạ tình
Với thời gian đã nguôi ngoai tiếc thương thở dài
Đời bể dâu cầm bằng như con nước qua cầu
Chiều qua sông tím bông lục bình mình ên thấy buồn.